Editor: Độc Ẩm
Mặc dù không cố tình nhìn, nhưng Phong Già Nguyệt vẫn kịp nhìn thấy bộ dạng người nọ bị nàng chém đứt chân máu tươi đầm đìa, nàng ngự kiếm bay hồi lâu tâm tình mới bình tĩnh lại.
Từ nay về sau nàng phải quen với cuộc sống như vậy, thế giới này ngoạn mục xuất sắc, nhưng cũng cực kỳ tàn khốc, mạng người rất rẻ mạt, chỉ có tu vi cao cường mới có chỗ đứng và quyền lên tiếng.
Nàng phải cường đại hơn để bảo vệ hắn cũng như bảo vệ chính mình.
Nàng tìm một đỉnh núi hẻo lánh, tạo ra một hang động trong một góc khuất, dùng pháp thuật quét tước sạch sẽ, sau đó mới ôm Cơ Tinh Loan nhỏ bé đi vào.
Thấy hắn cúi đầu không nói gì, nàng có chút lo lắng nên ngồi xổm xuống, cởi áo choàng dài đang bao quanh hắn ra: "Tiểu Tinh, ngươi không sao chứ?"
Cơ Tinh Loan hơi ngẩng đầu lên, nữ nhân đối diện ngang tầm mắt hắn, ánh mắt gương mặt đầy lo lắng, thoạt nhìn không giống ngụy trang.
Diễn xuất cũng không tệ, còn thật hơn cả Tiết Cửu Hằng đời trước, không biết là thế lực phương nào? Có mục đích gì?
Hắn thầm cười lạnh, ngoài mặt lại ngoan ngoãn lắc đầu.
Mẹ ruột vừa mới chết thảm trước mặt mình, sao có thể không sao chứ? Phong Già Nguyệt sờ sờ đầu hắn, không nói gì cả, trước nỗi đau này, có nói gì cũng vô dụng.
Nàng lấy một tấm thảm lông dày từ túi trữ vật ra trải xuống đất, để hắn ngồi lên trên, rồi lại lấy ra một bình nước, rót một ít linh dịch vào trong nước để bổ sung nguyên khí cho hắn: "Ngươi uống nước trước đi."
Cơ Tinh Loan khẽ gật đầu, cụp mắt che đậy hàn ý trong mắt: Có nên giết luôn không?
Phong Già Nguyệt không hề biết tính mạng của mình đang bị đe dọa, nàng bắt đầu bận rộn, đầu tiên là thiết lập mấy trận pháp ẩn nấp ở bên ngoài, sau đó lại thiết lập mấy lớp kết giới phòng ngự, cuối cùng lấp kín cửa động lại, chỉ để lại một lỗ hổng to bằng lỗ chó.
Các loại pháp thuật trong giới tu tiên đúng là rất tiện lợi, vừa nhanh chóng vừa tùy tâm sở dục, các loại máy móc hiện đại còn khuya mới sánh bằng, những việc bình thường rườm rà nhất này bây giờ chỉ cần một ý niệm, mất một chút linh lực là có thể hoàn thành siêu nhanh chóng.
Phong Già Nguyệt có cảm giác thỏa mãn một cách lạ thường.
Cơ Tinh Loan ngồi trong góc, cầm bình nước mà nàng đưa cho hắn ngửi ngửi, khóe miệng hơi cong lên, cũng tỉ mỉ lắm.
Hắn vừa uống nước vừa nhìn Phong Già Nguyệt, sát ý trong lòng lúc lên lúc xuống, lúc này thấy nàng tươi cười, hắn đánh giá: Có hơi đần độn.
Phong Già Nguyệt đã đọc truyện nên rất rõ ràng có bao nhiêu người muốn có được Cơ Tinh Loan, vì vậy nàng không dám sơ suất trong việc thực hiện các biện pháp phòng hộ một chút nào, lập thêm hai trận pháp ẩn nấp và mấy lớp kết giới nữa, lúc này mới xoay người nhìn Cơ Tinh Loan một lần nữa.
"Tỷ tỷ, tỷ là ai?" Cơ Tinh Loan khẽ hỏi, ánh mắt có chút sợ hãi.
"Ta tên là Phong Già Nguyệt, là biểu tỷ họ hàng xa của ngươi, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi, chăm sóc ngươi, cho nên ngươi đừng sợ." Phong Già Nguyệt cũng không biết nên giải thích thân phận của mình như thế nào, đành phải học mấy người trong truyện, mạo nhận thân thích.
Lại là cái gọi là thân thích, Cơ Tinh Loan cười lạnh trong lòng, Long gia có bao nhiêu thân thích, hắn rõ ràng hơn bất luận kẻ nào.
Ngoài mặt hắn ngoan ngoãn gật đầu, có vẻ tin tưởng: "Nguyệt tỷ tỷ."
Dáng vẻ đáng yêu mềm mại kia, giọng nói non nớt kia, trái tim Phong Già Nguyệt mềm nhũn, nàng rất muốn xoa mặt hắn, nhưng lại lo ngại bây giờ hai người vẫn chưa quen thuộc, hơn nữa hắn còn vừa gặp đại nạn, nàng cố gắng đè nén xúc động, tay phải vỗ nhẹ vai hắn.
Trên mặt hắn lóe lên vẻ đau đớn, Phong Già Nguyệt lập tức nhận ra sự khác thường: "Ngươi bị thương sao?"
"Không có." Cơ Tinh Loan "cố gắng" giấu giếm, nhưng trên mặt lại viết có.
Phong Già Nguyệt nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn liền thấy hắn nhăn mày, rõ ràng là rất đau.
"Để tỷ tỷ nhìn xem được không?" Nàng chân thành nhìn hắn.
Vẻ mặt của hắn hơi rối rắm, ánh mắt né tránh: "Thật ra cũng không có gì."
"Tỷ tỷ giúp ngươi nhìn xem." Phong Già Nguyệt kiên trì.
Hắn nới lỏng bản tay đang nắm chặt cổ áo ra, Phong Già Nguyệt cẩn thận vạch áo ra, đứa bé bảy tám tuổi, vóc người còn rất nhỏ, trừ bỏ trên mặt có chút thịt thì Cơ Tinh Loan còn gầy ốm hơn những đứa trẻ bình thường, sau lớp quần áo chẳng có mấy lạng thịt mà chỉ toàn xương.
Nhưng điều khiến Phong Già Nguyệt tức giận là trên người hắn có rất nhiều vết thương, vết roi cũ và mới chồng lên nhau, còn có dấu vết do kim đâm để lại, cùng với các loại vết sẹo lớn bé......
Phong Già Nguyệt nhìn đứa trẻ nhỏ xíu, ánh mắt nàng đầy giận dữ, thậm chí người còn hơi run lên.
Những vết sẹo này khiến nàng nhớ lại bản thân mình nhiều năm trước, khi nàng ba bốn tuổi bị bảo mẫu ngược đãi, trên người cũng từng có rất nhiều vết sẹo, nhiều năm sau vẫn còn dấu vết.
Vì trên vai có vết sẹo mà từ nhỏ nàng chưa bao giờ mặc đồ hở vai.
"Đây là do ai gây ra?" Giọng nói của nàng run rẩy, có sự giận dữ khó nén.
Cơ Tinh Loan lẳng lặng nhìn nữ nhân đối diện, hai mắt nàng đỏ lên, nước mắt lưng tròng nhưng lại cố chấp không rơi xuống, vẻ mặt có chút hung ác, không rõ là đau lòng nhiều hơn hay là phẫn nộ nhiều hơn.
Diễn xuất đúng là rất tốt, tốt đến mức khoảnh khắc này hắn suýt nữa đã cho là thật.
Hắn cắn môi không nói chuyện, Phong Già Nguyệt cũng không hỏi nữa, nhìn vết thương có cả mới và cũ, chắc chắn hắn đã bị ngược đãi thời gian dài, cơ bản người Long gia không thể không có phần.
Mà sau đêm nay, người trưởng thành của Long gia sẽ chết hết, chỉ có mấy đứa bé may mắn sống sót, nhưng lại bị toàn người có ý xấu nhận nuôi......
Bất kể là kẻ nào, tóm lại đều sẽ không sẽ không sống yên.
Nàng cúi đầu giả bộ lấy đồ, đến khi ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn nước mắt, chỉ có hốc mắt đỏ hoe và dấu vết vừa rồi.
"Ngươi ngồi xuống đi, tỷ tỷ bôi thuốc giúp ngươi." Khóe miệng nàng dương lên một nụ cười dịu dàng.
"Ta tự làm được." Mặt Cơ Tinh Loan đỏ lên.
"Được, tự ngươi làm." Phong Già Nguyệt không khỏi bật cười, lúc này mới chỉ là một tên nhóc mà đã biết thẹn thùng.
Hết khóc lại cười, quả nhiên có hơi đần độn.
Cơ Tinh Loan nhận thuốc từ tay nàng, tùy tiện rắc