Editor: Độc Ẩm
Trước khi xuyên sách, Phong Già Nguyệt sống trong thời đại hòa bình, lần bị thương nặng nhất là do bị bảo mẫu ngược đãi, mấy năm nay trừ đau bụng kinh ra thì gần như nàng không chịu nỗi đau nào khác.
Nhưng trong ba ngày qua, nàng bị yêu thú làm bị thương, bị Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm đả thương, trúng độc, thể nói là nếm đủ loại đau đớn.
Trước đó nàng chỉ nghĩ đến chạy trốn cho nên tạm thời có thể không chú ý đến, nhưng bây giờ lâm vào hôn mê, các loại đau đớn cùng nhau bộc phát, khó chịu vô cùng.
Khi hôn mê nàng bật ra một tiếng nức nở, nghe rất đáng thương.
Cơ Tinh Loan khựng lại, cụp mắt nhìn nàng, tay phải dần đặt lên cổ nàng.
Lúc này cả người nàng lạnh ngắt, đối với nàng, tay Cơ Tinh Loan rất ấm áp, trong lúc hôn mê, nàng theo bản năng muốn lại gần sự ấm áp đó, hai tay giữ chặt tay hắn, áp lên mặt mình, còn nhẹ nhàng cọ cọ.
Cơ Tinh Loan muốn rút tay ra, nàng lại nức nở, nỉ non một tiếng: "Lạnh."
Giọng nói rất mơ hồ, chỉ Cơ Tinh Loan có sức mạnh tinh thần cao mới nghe rõ lời nàng, hắn lại cười lạnh một tiếng.
Gỡ mặt nạ ra, cả người hắn đầy lạnh nhạt, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt càng lạnh thấu xương, hoàn toàn không có vẻ đáng yêu mềm mại như khi giả vờ trước mặt nàng.
Cho dù hiện tại chỉ là một đứa bé nhưng hắn vẫn toát ra hơi thở đáng sợ.
Hai con yêu thú cực kỳ đáng sợ trong miệng người khác lúc này lại ngoan ngoãn đứng ngoài sơn động, có vài phần ngầm sợ hãi hắn, rồi lại có vài phần thần phục.
Dù tính từ phương diện nào thì chúng nó cũng không nên như vậy, nhưng sự thật chính là thế.
Nam chính hắc hóa tàn nhẫn độc ác cuối cùng vẫn rút tay mình ra, mặc Phong Già Nguyệt đáng thương khóc rưng rức trong cơn hôn mê, thỉnh thoảng r3n rỉ vài tiếng.
"Đau......"
Cơ Tinh Loan có chút bất đắc dĩ, khi còn nhỏ hắn cũng từng bị thương nặng mà cũng đâu có sợ đau như nàng, với cái vẻ sợ đau muốn chết này, sao nàng có thể tu luyện đến kỳ Kim Đan vậy?
"Nữ nhân phiền phức." Hắn móc ra mấy viên đan dược, nhéo mở miệng nàng, thô bạo nhét đan dược vào, đan dược vừa vào miệng đã tan ngay, tự động chảy xuống họng Phong Già Nguyệt, lan ra khắp người nàng.
Dần dà hơi thở của nàng trở lại bình thường, độc trên người được giải, nàng không kêu đau nữa mà bắt đầu kêu lạnh.
Cơ Tinh Loan nhìn nàng từ trên cao, ánh mắt hơi rối rắm, nữ nhân phiền phức như vậy, hay là giết luôn cho xong?
Phong Già Nguyệt lại yếu ớt kêu lạnh, Cơ Tinh Loan đành phải lấy thảm và chăn dày ra, dùng khứ trần quyết cho nàng mấy lần, quần áo của nàng sạch sẽ trong nháy mắt, chỉ là trên đó có rất nhiều lỗ thủng, vết thương trên người nàng cũng chưa được xử lý.
Hắn vờ như không thấy, chỉ đặt nàng lên thảm, đắp chăn đàng hoàng cho nàng, hắn lạnh lùng uy hiếp người đang hôn mê: "Nếu còn dám kêu gì nữa, ta sẽ giết ngươi."
Hắn nhéo mặt Phong Già Nguyệt, mặt nàng rất mềm, nhéo rất thoải mái, cho nên hắn lại nhéo tiếp, khóe miệng cười lạnh: "Thảo nào nữ nhân này thích nhéo mặt ta."
Nghĩ đến mấy ngày nay bị nàng đùa giỡn, hắn không cam lòng lại nhéo thêm mấy lần nữa.
Phong Già Nguyệt bị hắn nhéo tỉnh.
Nàng mơ màng mở mắt ra, ánh mắt rã rời nhìn Cơ Tinh Loan, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng: "Tiểu Tinh? Ta đang nằm mơ sao?"
"Đúng vậy, ngươi đang nằm mơ." Cơ Tinh Loan tức giận trả lời.
"Tiểu Tinh, tỷ tỷ không thể đi tìm ngươi, ngươi phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị kẻ xấu lừa gạt." Ở chung mấy ngày này, trong lòng Phong Già Nguyệt rất thương xót đứa trẻ mềm yếu dễ thương, gặp nhiều đau khổ mà lại quá hiểu chuyện này, dù không phải vì phần thưởng nhiệm vụ, nàng cũng muốn giúp đỡ hắn nhiều hơn một chút, để tuổi thơ của hắn tốt đẹp hơn phần nào.
Đáng tiếc, nàng không làm được rồi.
Nước mắt như được tháo van chảy ra ào ào, sau đó nàng lại mê man ngủ đi.
Cơ Tinh Loan: "......"
Khóc thê thảm như vậy, chẳng lẽ lại đau?
Hắn bực bội nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau thì xốc chăn lên, lấy thuốc ra bôi lên vết thương cho nàng.
Giọng nói trẻ con vừa trầm vừa lạnh lẽo vang lên trong sơn động: "Để ngươi sống thêm vài ngày nữa, chờ ngươi lộ ra gương mặt thật, ta sẽ giết ngươi sau."
Bàn tay nho nhỏ sờ s0ạng gương mặt trắng nõn mịn màng của Phong Già Nguyệt, một lúc sau lại nhéo nàng một phen.
————
Phong Già Nguyệt đưa bùa phá chướng cho hắn, để phi kiếm đưa hắn rời đi, Cơ Tinh Loan bị nàng làm cho kinh ngạc, lúc bay đi được một đoạn rồi hắn mới định thần lại: Thật sự hắn đã được nàng đưa ra ngoài.
Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy mà nàng vẫn để lại cơ hội sống cho hắn, dù thế nào Cơ Tinh Loan cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Thậm chí hắn còn từng nghi ngờ, có phải nàng còn một lá bùa phá chướng khác không, hay là còn cách bảo mạng nào khác, cho nên nàng mới có thể đưa bùa phá chướng cho hắn mà không do dự chút nào như vậy.
Sau đó Cơ Tinh Loan đã khống chế phi kiếm đưa hắn quay lại, bây giờ tu vi của hắn còn thấp, phải tốn một lúc mới khống chế được phi kiếm, sau khi trở lại ngọn núi, hắn lập tức đi thu phục hai con yêu thú.
Đời trước hai con yêu thú này cũng bị hắn thu phục, nhưng phải cần mấy chục năm nữa.
Hiện giờ sức mạnh tinh thần của hắn rất mạnh, lại biết rõ về chúng, cho nên thu phục bọn chúng cũng dễ dàng hơn so với đời trước.
Lúc sau hắn mới hỏi đến Phong Già Nguyệt.
Cơ Tinh Loan nhìn nàng bằng ánh mắt nặng nề, hết đan dược, bị thương, trúng độc, trốn trong sơn động chờ chết, chứng tỏ nàng thật sự đã trao cơ hội trốn thoát duy nhất cho hắn.
"Vì sao?" Ánh mắt hắn hiện lên vẻ khó hiểu.
Phía xa vang lên một tiếng gào thét, ánh mắt Cơ Tinh Loan lại trở nên lạnh lùng: "A Mu, dựng cho nàng mấy lớp kết giới."
Yêu thú muốn nói lại thôi, nó có tu vi cao cường, lại anh tuấn bất phàm, sao chủ nhân lại đặt tên cho nó là A Mu?
Nhưng mà nghĩ đến bạn tốt bị đặt tên là A Mị, nó liền không xoắn xuýt nữa, dù sao A Mu nghe cũng mạnh mẽ hơn A Mị một tẹo.
A Mu dựng mấy lớp kết giới, Cơ Tinh Loan nhảy lên vai nó, đi về phía vang lên tiếng gào thét.
"Cơ Thiên Hạo, mạng của Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm," khóe miệng Cơ