Kiểm tra toán buổi sáng đang tiến hành trong giảng đường cỡ nhỏ của lầu ba dạy học.
Mạnh Sơ nhìn về phía Triệu Thiển ở xa xa, hơi ngớ ra.
Ngồi xuống chỗ dựa theo mã số sinh viên, giữa Triệu Thiển và Mạnh Sơ cách bốn, năm vị trí.
Kế hoạch xin Triệu Thiển trợ giúp ban đầu đành phải bỏ lỡ.
Cô tạm thời ôm chân Phật, hỏi nam sinh cùng lớp ngồi ở phía trước.
Nam sinh kia lại đồng ý với cô ngay mà không cần nghĩ ngợi.
Bình thường, kết quả học tập của bạn nam luôn rất tốt,Mạnh Sơ khá yên tâm.
Không đạt tiêu chuẩn thì không sao, nếu thi không điểm, đếm ngược toàn trường, vậy có cái để xem rồi.
Mãi đến khi trong phòng học bỗng rộ lên một trận ồn ào, hơn hai mươi ánh mắt đồng loạt bắn vèo vèo tới Mạnh Sơ.
Mạnh Sơ đã hoàn toàn sững sờ.
Không ai ngờ tới rằng người đi vào lại là Trần Thù Quan.
Anh không mặc chiếc áo blouse trắng thí nghiệm thường thấy hằng ngày trong sân trường.
Áo khoác lông vũ phối hợp với quần thể thao, chân mang giày chạy bộ, trông rất tùy ý, dáng vẻ như mới vừa tập thể dục về.
Rốt cuộc luồng hơi thở đóa hoa lạnh lùng cũng nhạt đi rất nhiều.
Anh đi đến bục giảng, đặt bài thi lên mặt bàn, nhìn một vòng xung quanh phòng học, lạnh nhạt nói: "Nộp điện thoại lên, sách thì thoải mái."
Lúc này, sách toán quả thật là không có ích gì, cho dù muốn sao chép cũng không biết ra tay từ đâu.
Không biết có phải do trang phục hôm nay anh mặc hay những lời đồn đại trên mạng kia khiến người khác sinh ra ảo giác hay không, mà có người đánh bạo hỏi trêu anh: "Giáo sư Trần, vậy Mạnh Sơ thì sao? Cô ấy cũng phải nộp lên ạ?"
Mày Trần Thù Quan hơi nhíu lại, không có chút ý định che giấu, nhìn thẳng về phía Mạnh Sơ, sự nỏng bỏng bao phủ trên người cô vẫn chưa dời đi.
Tay anh gác lên bài thi đang được niêm phong, lộ ra nụ cười đầy sâu xa: "Em nói xem?"
Mạnh Sơ gần như không dời được tầm mắt dừng trên mặt người đàn ông.
Tính ra đã hơn mười ngày cô không nhìn thấy anh.
Lúc này, cơ thể như bị người khác đánh thức từ trong cơn ngủ say, gào thét, giãy giụa, muốn thoát khỏi nhà giam trói buộc.
Cô bất an văn vẹo cơ thể, hoa huy*t đã ướt, cô biết.
May mà kỳ kinh cô sắp đến trong hai ngày này, để phòng bất trắc nên cô đã sớm lót lớp đệm.
Ngòi bút bất giác đâm vào lòng bàn tay trái, đâm rách lớp da bên ngoài.
Bút mực loang ra dưới da, chảy mấy giọt máu.
Cuối cùng, đau đớn khiến cô tìm về mấy phần lý trí.
Cô vội vã nhét điện thoại cho Triệu Thiển đang đi qua bên cạnh, rồi vùi đầu.
Người đàn