Nguyệt Sương cả người dựa vào ghế phía sau mở hé đôi mắt nhìn Lý Ngọc Trân giọng nghe không ra chút nào là giận
A tại sao tớ phải giận chứ tớ không dám đâu
lỡ cậu mà tức giận một cái ném tớ giữa rừng thì sao?
Ôiii tớ nói thật đấy
Lý Ngọc Trân nụ cười cứng đờ giọng nói khóc không ra nước mắt
Bà cô của tôi ơi,tớ không dám không dám nữa đâu cậu đừng giận mà
Nguyệt Sương tỏ vẻ :
Ta không thèm để ý!
Lý Ngọc Trân luống cuống vẻ mặt đau khổ nhìn Nguyệt Sương
Hay là như thế này đi cậu muốn cái gì ở trong tư khố của tớ cũng được, tớ cho cậu tùy tiện chọn!
Nguyệt Sương mắt sáng lấp lánh
Cô nàng Lý Ngọc Trân này có rất nhiều đồ tốt a!!
Hai tay Nguyệt Sương rối rắm cuộn vào nhau vẻ mặt không tin hỏi
Thật sao? cậu không có đùa tớ đấy chứ
Lý Ngọc Trân :
!
Không là thật đấy!cậu muốn gì cũng được
Nguyệt Sương vẻ mặt gian xảo
Đây là cậu nói đấy nhé đừng đổi ý
Tất nhiên là không rồi tớ là người không giữ chữ tín vậy sao?
Lý Ngọc Trân suốt ruột nhìn Nguyệt Sương
Nguyệt Sương :
!
Nụ cười gian xảo của Nguyệt Sương sắp bật ra từ miệng nhưng cô cố kìm chế lại,cô dứt khoát nói
Tớ muốn tấm Huyết Ngọc của cậu
Lý Ngọc Trân dừng cười lấy một tay ngoáy ngoáy tai
A hình như tiếng gió to quá , tớ không nghe thấy gì hết cậu vừa nói gì vậy?
Nguyệt Sương trầm mặc,vẻ mặt như thiếu nữ bị tra nam làm tổn thương
Aizzz cậu không muốn cho tớ cũng không sao, tớ không sao hết tớ ổn mà
Nói xong nước mắt cô cũng sắp trào ra tới nơi rồi
Nhìn tình cảnh này ai cũng có thể nhận ra là Nguyệt Sương đang giả vờ nhưng không biết có phải là Lý Ngọc Trân không nhận ra thật không hay là giả vờ
Cô nàng trên mặt đầy vẻ suốt ruột
Cho cậu,cho cậu là được chứ gì,cậu đừng khóc đừng khóc a!
Tí xuống xe ai không biết còn tưởng tớ bắt nạt cậu đấy
Nguyệt Sương thở dài gật gật đầu
Aizz tớ không giận mà sao tớ có thể giận cậu chứ
Lý Ngọc Trân :
!
Cậu thay đổi rồi!
cậu không còn đáng yêu như xưa nữa
Nói xong cô nàng còn làm bộ làm tịch lấy tay lau mắt
Nguyệt Sương vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lý Ngọc Trân
Tớ bây giờ