Hai tiếng nữa theo lời của Đông Lĩnh cũng ngăn được Thẩm Quân Cố.
Nhà của Đông Lĩnh cực kì trống trải, trong phòng khách lớn như vậy cũng chỉ có một chiếc xích đu bằng gỗ, trên đất là vài cái tấm thảm đủ màu sắc nằm sát gần nhau, khắp nơi đều là các tờ giấy soạn nhạc.
Dễ thấy nhất vẫn là một chiếc giá áo lớn được làm bằng gỗ ngay trong phòng khách.
Trên giá áo là một bộ váy vào cuối thời nhà Thanh, đầu thời kì Trung Hoa Dân quốc.
Chiếc áo họa tiết đám mây có cúc cài áo nằm bên tay phải, tay áo được may thành ba tầng, phối hợp với chiếc váy màu hồng đào, phía trên được thêu một dải bươm bướm đen, Nam Ngôn vừa bước vào cửa liền nhận ra, đây là bộ đồ mà cô đã mặc để chụp poster phim.
Thẩm Quân Cố cũng nhận ra nó. Anh lườm Đông Lĩnh một cái.
Đông Lĩnh cũng không thèm quan tâm tóc của anh ta vẫn còn đang ướt, anh ta dạo một vòng quanh bộ váy trước mặt rồi ngước mắt lên nhìn Nam Ngôn.
"Cởi đồ ra."
Trong lòng của Nam Ngôn có một loại xúc động muốn nhào tới đánh cho người này vài phát.
Thẩm Quân Cố giận tái mặt: "Đông tiên sinh, làm ơn chú ý lời nói của mình cho cẩn thận."
Đông Lĩnh lầm bầm trong miệng: "Biết ngay có người nào đó ở đây là không thực hiện được mà...."
Thẩm Quân Cố vững vàng canh giữ ở bên người Nam Ngôn, Đông Lĩnh cũng không thể thực hiện được những gì anh ta muốn nên dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
"Tôi thích em."
Anh ta vừa mở miệng, lông mày của Thẩm Quân Cố liền nhướng lên.
Nam Ngôn nhìn lướt qua bộ váy trước mắt, trong lòng dường như đã hiểu ra chút gì đó.
"Em thật là xinh đẹp. Dáng vẻ khi em khoác bộ váy này lên người trông rất nhu nhược*, sự nhu nhược này khiến cho người ta muốn xé nát em ra." Đông Lĩnh mắt cũng không chớp một cái nhìn chăm chú vào Nam Ngôn, "Tôi rất muốn nhìn em mặc đồ như thế."
*nhu nhược: vừa yếu ớt vừa mềm mại.
"Thầy Đông...."
Nam Ngôn thẳng thắn hỏi: "Anh thích Tiểu Điệp Lan à?"
Đông Lĩnh thành thật gật gật đầu: "Đúng vậy."
Nói đến chuyện này cũng là ngoài ý muốn. Lúc trước, khi Huyễn Nhạc đưa ra lời hứa hẹn với Mãn Thành cũng chỉ là hứa một ca sĩ tuyến một mà thôi, chứ không phải là vương bài nhất ca trong công ty của bọn họ. Chẳng qua là lúc Huyễn Nhạc chọn người, nghe nói người bên đối phương chỉ là một người mới nghiệp dư không có danh tiếng gì, cho nên bọn họ không nguyện ý lắm, kéo dài việc này đến tận hai ba tháng.
Ngày hôm đó, vì sự việc Nam Ngôn bị bóc phốt nổi lên trên hot search, trợ lý của Đông Lĩnh tình cờ vào xem náo nhiệt, thuận miệng kể cho Đông Lĩnh nghe.
Trên máy tính bảng, Đông Lĩnh vừa liếc mắt nhìn một cái đã ngay lập tức đứng hình trước một Nam Ngôn lạnh nhạt và chán chường trong bộ váy cuối thời nhà Thanh đầu thời kì Dân quốc cùng với chiếc quạt tròn trên tay.
Nói trong nháy mắt trái tim của anh tựa hồ như ngừng đập cũng không quá.
Lại thêm một bức ảnh nữa, lần này cô trông giống như một loài yêu tinh quyến rũ, khoác trên mình một thân sườn xám, nở một nụ cười như có như không.
Đông Lĩnh ôm chặt không buông chiếc máy tính bảng trên tay mấy giờ liền, cơm cũng không chịu ăn, chỉ lo nhìn chăm chăm vào hai tấm poster suốt một đêm.
Sau đó, Đông Lĩnh lập tức đi tìm người may lại một bộ váy giống với bộ mà Nam Ngôn mặc, từng đường viền áo hay hoa văn đều được thêu lại không khác một chút gì, anh ta lại tìm thêm thợ may để làm lại chiếc quạt tròn và một đôi giày thêu, sau khi đã có cả bộ trong nhà rồi, anh ta liền muốn đi tìm người.
Cũng may, trợ lý của Đông Lĩnh nói cho anh ta biết, Huyễn Nhạc còn nợ Mãn Thành một chỗ trống để tham gia vào MV ca nhạc, Đông Lĩnh không chút do dự đoạt tư cách đó luôn.
Nói là cướp đoạt cũng không đúng, vì thật ra chẳng ai muốn hợp tác với Nam Ngôn cả. Nhưng trong mắt của Đông Lĩnh, đây là nữ thần của anh, là nàng thơ của anh, là bảo bối mà mọi người muốn tranh giành với anh. Đông Lĩnh buộc công ty phải hứa hẹn sẽ không có ai đoạt người của anh, vừa quay lưng đi liền liên hệ cho Tưởng Tố, cung cấp thông tin liên lạc của bản thân cho Nam Ngôn.
Đông Lĩnh ôm đầu gối ngồi trên mặt đất, mái tóc ướt sũng rũ xuống lông mày, ánh mắt đầy vẻ si ngốc.
"Em xinh đẹp thật đấy, vừa nhìn thấy em, tôi liền muốn giữ em để ngắm nhìn cả đời."
Nam Ngôn: "..."
Được rồi, cô không thể nói lý cùng một tên thiên tài mắc chứng bệnh cố chấp và hoang tưởng được.
Thẩm Quân Cố nhớ lại quá khứ, tâm tình có hơi phức tạp một chút.
"Tiểu Điệp Lan, em mau đi thay quần áo cho tôi nhìn xem."
Đông Lĩnh còn khuyên thêm một câu: "Tôi muốn một Tiểu Điệp Lan sống động sờ sờ ngay trước mắt, nếu em làm được, tôi sẽ viết cho em một bài hát."
Nhạc của Đông Lĩnh sáng tác không phải là thứ mà ai muốn cũng có được. Đông Lĩnh xuất đạo đã tám năm, hầu như anh ta chưa từng viết nhạc cho ai cả, lấy thứ này ra để làm điều kiện trao đổi, chứng tỏ anh ta vô cùng chân thành.
Nam Ngôn: "..." Nhưng cô cũng chẳng phải là ca sĩ! Viết nhạc cho cô thì có ích gì chứ!!
Nam Ngôn thở dài một hơi, đau đầu đưa tay lên xoa trán.
Cô còn muốn đóng trong MV của Đông Lĩnh, không thể không nể mặt Đông Lĩnh được.
Có thể thấy rất rõ, Đông Lĩnh cực kì si mê Tiểu Điệp Lan. Lúc anh ta nhìn cô, chỉ hận không thể tìm ra dấu vết của Tiểu Điệp Lan ở trên người cô.
"Tôi đi cùng em."
Thẩm Quân Cố đứng dậy, lấy bộ váy từ trên giá áo xuống rồi nắm lấy tay của Nam Ngôn.
Đông Lĩnh đối với việc này cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ chỉ tay vào phòng: "Bên kia là nhà vệ sinh, nếu anh vẫn không yên tâm thì có thể tự đi tìm một tấm vải rồi xây thành một cái phòng thay đồ cũng được."
Nhà của Đông Lĩnh không hề được bài trí như cách thông thường. Trong nhà của anh ta có ba căn phòng, một là phòng ngủ, hai là phòng để chứa đồ và ba là phòng thu âm. Bình thường trong nhà của anh ta hầu như đã không có gì rồi, nhà vệ sinh lại càng đơn giản hơn.
Nam Ngôn không muốn phiền phức như vậy, cô không thèm cởi quần áo trong người ra, mà mặc trực tiếp bộ váy đầy cầu kì và hoa lệ kia lên người luôn.
Thẩm Quân Cố giúp cô chỉnh lại vạt áo.
"Lát nữa lúc đi ra ngoài, em nói cho anh ta biết hai chúng ta là vợ chồng." Giọng nói của Thẩm Quân Cố không lớn.
Nam Ngôn sửng sốt: "Hả? Vì sao vậy ạ?"
"Vì tốt cho em thôi." Thẩm Quân Cố chậm rãi giải thích, "Đông Lĩnh hiện tại đang tìm linh cảm và bóng dáng người khác ở trên người em. Anh ta có thể sẽ không kiềm chế được. Nhưng nếu em là người đã kết hôn rồi, hơn nữa còn có chồng của em đang ở bên cạnh, anh ta chắc chắn sẽ thu liễm bớt lại."
Thật ra thì không. Đối với những người như Đông Lĩnh mà nói, quan hệ hôn nhân của người khác trong mắt anh ta căn bản là không hề tồn tại.
Chỉ là Nam Ngôn cùng Thẩm Quân Cố sau khi suy xét mọi chuyện từ góc độ của người bình thường, cả hai người họ đều cho rằng đây là biện pháp tốt nhất.
Dù sao thì Nam Ngôn vẫn cảm thấy bối rối, vì ánh mắt của Đông Lĩnh quá nóng bỏng.
Nam Ngôn tiện tay búi mái tóc dài của mình lên, dùng cây trâm hình hoa cố định lại, sau đó cô cầm quạt tròn bước ra.
Đông Lĩnh đang ngồi một mình bên trong phòng khách trống trải.
Anh ta cuộn mình bên trong một tấm thảm, hai tay ôm đầu gối rồi vùi đầu vào, trông giống như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn vậy.
Đông Lĩnh rất gầy, có thể thấy rõ cả hình dáng xương sườn bên dưới lớp áo phông trắng của anh ta.
Nghe thấy tiếng động từ hướng nhà vệ sinh, Đông Lĩnh lập tức ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Đông Lĩnh bừng sáng lên vô cùng rực rỡ.
Anh ta đứng dậy, đi từng bước về phía Nam Ngôn.
"Tiểu Điệp Lan, em đúng là Tiểu Điệp Lan rồi...."
Đông Lĩnh si mê làm cho cả người của anh như đang đắm chìm trong một loại cảm giác hư ảo. Anh ta đưa tay cho Nam Ngôn, ánh sáng trong đôi mắt tựa như một con thiêu thân tìm đến ánh nến nồng cháy mà mình vẫn hằng mong ước.
Thẩm Quân Cố đứng chắn trước mặt Nam Ngôn.
Đông Lĩnh không nhìn thấy Tiểu Điệp Lan của anh ta, khuôn mặt bắt đầu trở nên vặn vẹo.
"Tránh ra."
"Có gì thì anh nói với tôi cũng được", Thẩm Quân Cố không nhanh không chậm nói ra một câu, "Tôi là chồng của Nam Ngôn."
Đông Lĩnh ngạc nhiên: "Anh là chồng của cô ấy...."
Ngay sau đó, đôi mắt của anh ta sáng lên.
"Vậy tôi sẽ trả tiền để vợ anh theo giúp tôi...."
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Quân Cố đã lưu loát vung ra một quyền, nện thẳng vào cằm của Đông Lĩnh.
Đông Lĩnh bị đánh cho lảo đảo, té xuống mặt đất.
Anh ta giữ cằm của bản thân, vẫn bám riết không tha: "Giá cả ra sao? Năm mươi triệu? Tám mươi triệu? Anh ra giá đi!"
Thẩm Quân Cố mặt mày hoàn toàn sa sầm lại.
Anh xoay xoay cổ tay.
Mắt thấy cú đấm thứ hai sắp được vung ra, Nam Ngôn vội chạy tới ngăn Thẩm Quân Cố lại.
"Em cảm thấy ý của anh ta không phải là như vậy...."
Nam Ngôn ôm cánh tay của Thẩm Quân Cố, cô phát hiện ra cả người của Thẩm Quân Cố hiện tại đang bị vây trong một trạng thái phẫn nộ. Cô nhanh chóng xoa sau lưng anh nhằm trấn an cảm xúc của anh: "Trong mắt của anh ta chỉ nhìn thấy Tiểu Điệp Lan mà thôi, cũng chỉ là một nhân vật."
Thẩm Quân Cố đương nhiên biết điều đó.
Thế nhưng, cho dù biết, anh cũng vẫn cảm thấy không thích và cực kì khó chịu.
Trước mặt anh mà nói muốn bỏ tiền ra để mua vợ của anh, đây là một sự thiếu tôn trọng rất lớn đối với Nam Ngôn. Không những không tôn trọng Nam Ngôn, mà còn chà đạp lên tôn nghiêm của anh, của một người đàn ông và của một người chồng dưới lòng bàn chân.
Chỉ trong vòng một thời gian ngắn, bằng vào thực lực của mình, Đông Lĩnh đã thay thế Tô Tà, trở thành nam nghệ sĩ mà Thẩm Quân Cố ghét nhất ở trong giới giải trí.
"Thầy Đông, chúng tôi đến đây để bàn công việc với anh, anh có thể
nghiêm túc hơn được không ạ?"
Nam Ngôn thật vất vả mới xoa dịu được Thẩm Quân Cố, sau đó cô quay sang nói với Đông Lĩnh: "Anh chỉ muốn ngắm Tiểu Điệp Lan, vậy thì thật xin lỗi, Tiểu Điệp Lan chỉ là một nhân vật mà thôi. Sau khi rời khỏi «Tú uyên ương» thì không hề tồn tại nữa. Nếu anh cứ như vậy thì xin thứ lỗi, chuyện hợp tác của hai chúng ta không thể tiếp tục được nữa."
Đông Lĩnh phải mất một lúc lâu mới nhận ra bản thân vừa mới bị đánh, anh ta có chút hoang mang, ôm cằm ngồi dưới đất, nửa ngày sau mới nghi hoặc nhìn Nam Ngôn: "Nhưng mà, em không phải là Tiểu Điệp Lan sao?"
"Tiểu Điệp Lan chỉ là một nhân vật, còn tôi là Nam Ngôn."
Nam Ngôn gật đầu một cái với Đông Lĩnh: "Xem ra anh cũng không có ý định hợp tác, vậy thì chúng tôi xin phép rời đi."
Nam Ngôn chuẩn bị thay quần áo sau đó bỏ chạy lấy người.
Đông Lĩnh là một nhạc sĩ lợi hại nhất và quyền lực nhất trong số các ca nhạc sĩ của thế hệ mới, nhưng như vậy thì đã sao?
"Tôi muốn ngắm em."
Đông Lĩnh đứng lên, bướng bỉnh nhìn Nam Ngôn: "Em là nàng thơ trong lòng tôi, tôi muốn ngắm nhìn em là sai sao?"
Nam Ngôn lịch sự đáp: "Chưa được sự đồng ý của người khác mà lại dùng thái độ này để nhìn ngắm một người là không đúng."
Đông Lĩnh trông có vẻ rất bối rối.
Trông thấy Nam Ngôn thật sự muốn thay quần áo, anh ta lập tức nóng nảy.
"Em đừng đi mà!"
Anh ta ậm ừ nửa ngày, cuối cùng mới nói ra được một câu: "Tôi xin lỗi."
Đông Lĩnh có vẻ như rất sơ suất về mặt lịch sự lễ phép, hình như đây là lần đầu tiên anh ta nói xin lỗi, rõ ràng người có lỗi là anh ta, vậy mà khoé mắt của Đông Lĩnh lại tràn đầy uất ức, thậm chí còn đỏ lên.
Nam Ngôn: "...."
Đông Lĩnh nhường một bước cho thấy cuộc phỏng vấn ngày hôm nay vẫn có thể tiếp tục.
"Em cứ ngồi ở chỗ này, bày ra dáng vẻ của Tiểu Điệp Lan", Đông Lĩnh rất không tình nguyện nói tiếp, "Tôi nhìn xem sẽ biết phải xử lí như thế nào."
Nam Ngôn đưa mắt nhìn Thẩm Quân Cố.
Thẩm Quân Cố sau một hồi do dự thì gật đầu với cô.
Chỉ cần Đông Lĩnh không bị phân tâm thì sự chuyên nghiệp của anh ta vẫn rất đáng tin cậy.
Nam Ngôn cũng vô cùng thoải mái, cô nhận ra Đông Lĩnh thật sự chẳng muốn làm gì cả, chỉ là vì bị nhân vật Tiểu Điệp Lan hút hồn mà thôi.
Cứ xem như đây là một buổi thử vai đi.
Trong phòng khách trống trải, Nam Ngôn nhớ lại khoảng thời gian một tháng cô quay phim ở trong đoàn, nhanh chóng thể hiện ra được một Tiểu Điệp Lan sống động, tất cả niềm vui và nỗi buồn của nhân vật đều được cô đưa ra ngoài.
Thẩm Quân Cố ngồi im bên cạnh Nam Ngôn để che chở cho cô.
Đông Lĩnh si mê nhìn cô, ánh mắt kia, giống như đang chờ đợi người trong lòng sau ngàn năm luân hồi chuyển kiếp.
Nam Ngôn không nhìn thấy một tia ái mộ nào trong đôi mắt của Đông Lĩnh dành cho cô, anh ta chẳng qua là đơn thuần yêu thích nhân vật Tiểu Điệp Lan mà thôi.
"Tốt lắm.... Em làm tốt lắm."
"Tôi rất muốn ngắm Tiểu Điệp Lan, khi nào thì bộ phim phát sóng vậy?" Đông Lĩnh nghiêm túc hỏi.
Nam Ngôn cũng không biết, hiện tại đoàn phim chỉ mới trong giai đoạn chuẩn bị đóng máy thôi, còn chờ cắt nối biên tập hậu kỳ và đưa phim đi xét duyệt nữa, sớm nhất cũng phải đến cuối năm.
"Khoảng năm sau?" Nam Ngôn đưa ra một câu trả lời vô cùng mơ hồ.
Đông Lĩnh rõ ràng rất thất vọng, anh ta hỏi thêm một câu nữa: "Em còn bộ phim nào nữa không?"
Nam Ngôn trực tiếp bỏ qua «Ngọt ngào», cô đáp: "Trong «Gió nổi đêm Trường An», tôi đóng vai Nghênh Phong Liễu."
Đông Lĩnh nhanh chóng mở điện thoại ra, tìm xem bức ảnh poster nhân vật Nghênh Phong Liễu trên weibo của Nam Ngôn.
"Quá kém."
Anh ta không chút khách khí nói: "Nhân vật này trông hời hợt quá, yếu kém thật sự, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp với Tiểu Điệp Lan."
Nam Ngôn khiêm tốn tiếp nhận những lời nhận xét của Đông Lĩnh.
"Em tiến bộ ghê gớm thật." Đông Lĩnh vẫn rất luyến tiếc Tiểu Điệp Lan, anh quay về màn hình chính của điện thoại, có thể thấy ảnh nền là một trong hai tấm poster Tiểu Điệp Lan của Nam Ngôn.
"Tôi viết một bài hát về Dân quốc cho em, em diễn MV cho tôi." Đông Lĩnh nói, "Chờ em diễn xong cái này, tôi sẽ nhận em ngay lập tức."
"Không thể được."
Thẩm Quân Cố trực tiếp từ chối: "Theo như thoả thuận, chỉ có một MV mà thôi."
Đông Lĩnh nhìn Thẩm Quân Cố, nhớ lại những gì mà anh đã nói. Anh nói anh là chồng của Nam Ngôn, vậy thì lời nói của anh vẫn nên được cân nhắc.
"Tiểu Điệp Lan?" Đông Lĩnh hỏi ý Nam Ngôn.
Nam Ngôn: "Tôi là Nam Ngôn, không phải Tiểu Điệp Lan."
Đông Lĩnh cực kì cố chấp: "Tiểu Điệp Lan?"
Nam Ngôn: "...Chỉ một MV thôi."
Đông Lĩnh trông có vẻ rất khó chịu nhưng vẫn phải chấp nhận kết quả là chỉ được hợp tác trong một MV duy nhất mà thôi.
"Kịch bản và lời bài hát đều ở trong này, em xem đi." Đông Lĩnh u mê nhìn Nam Ngôn, "Tiểu Điệp Lan, chờ sau khi em xuyên không đến thời hiện đại, chắc chắn khi em mặc đồng phục học sinh sẽ vô cùng xinh đẹp."
Nam Ngôn lật xem, lời bài hát là một bản tình ca thời thanh xuân, bối cảnh trong kịch bản cũng là khung cảnh vườn trường, là nơi gặp mặt của nam nữ chính.
"Đồng phục sao... Tất nhiên là được chứ." Nam Ngôn sảng khoái đáp ứng, "Nam diễn viên là anh luôn hả thầy Đông?"
Nhiều ca sĩ thường đóng vai chính trong MV ca nhạc của mình.
"Không phải tôi" Đông Lĩnh dứt khoát thành thật, "Sự xuất hiện của tôi sẽ phá hư vẻ đẹp của em mất."
"Tôi muốn tìm một người nào đó có khả năng không làm hỏng vẻ đẹp của em ấy."
Bờ môi Nam Ngôn run rẩy dữ dội.
Cái kiểu miêu tả kì lạ gì vậy trời.
Vẻ đẹp của cô....
"Nhưng tôi chẳng thấy ai được cả, chỉ đành cho em đóng một mình thôi." Đông Lĩnh buồn bã nói.
Nói xong, anh ta đứng dậy đi vào phòng chứa đồ, lấy ra một bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng.
"Em đi thử bộ này xem sao."
"Khoan đã, đừng đi" Đông Lĩnh đổi ý, ôm khư khư bộ đồng phục trên tay, lòng đau như đao cắt, "Không cho em thay bộ quần áo của Tiểu Điệp Lan ra đâu!"
Nam Ngôn: "..."
Đại ca, anh có bệnh à?
Đông Lĩnh có thể có bệnh ẩn gì đó rồi.
Anh ta luyến tiếc Tiểu Điệp Lan, cho nên cuối cùng, Đông Lĩnh để cho Nam Ngôn mang theo quyển kịch bản kèm lời bài hát cùng với bộ đồng phục đi về, về nhà rồi thay đồ ra sau.
Đông Lĩnh còn chưa chịu yên phận, anh ta chụp cả chục tấm ảnh Nam Ngôn trong trang phục Tiểu Điệp Lan, sau đó còn in ra từng tấm ảnh trước mặt Nam Ngôn và Thẩm Quân Cố nữa.
Thẩm Quân Cố lại ngứa tay muốn đập cho anh ta một trận nữa. Vậy mà Đông Lĩnh vẫn còn hoang mang không biết bản thân đã sai ở đâu, thà chết cũng không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình. Cuối cùng, nhờ có thể lực hơn người nên Thẩm Quân Cố đã thành công đem toàn bộ những tấm ảnh đó mang đi.1
Lúc rời đi, khuôn mặt của Thẩm Quân Cố đen đến mức có thể nhỏ ra mực được luôn.
"Người này thật là kì lạ."
Nam Ngôn vừa về đến nhà liền thay đồ ra, sau đó cô giặt sạch bộ đồng phục rồi đem ra ban công phơi. Nam Ngôn thuận miệng nói chuyện với Thẩm Quân Cố đang đi theo cô: "Thầy Đông Lĩnh lúc nào cũng như thế hay sao ạ?"
"Thầy Đông Lĩnh ra sao thì tôi không biết, nhưng tôi có thể nói cho em nghe một chút về thầy Thẩm Quân Cố."
Thẩm Quân Cố dựa lưng vào tường rồi lẳng lặng nhìn cô.
Nam Ngôn quay mặt sang: "Dạ?"
Thẩm Quân Cố nói rất chậm rãi: "Em không phải là nàng thơ của tôi."
Nam Ngôn thầm nghĩ, em biết điều đó mà.
"Em là vợ của tôi."
Nhịp tim của Nam Ngôn loạn cả lên.
Thẩm Quân Cố cụp mắt, cả người anh toát ra nỗi ấm ức khó nói thành lời, anh nhẹ giọng yêu cầu: "Chồng không vui, vợ có thể dỗ anh được không?"