Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 62


trước sau

Hơn mười người ở đây đều là người trong giang hồ, có kinh nghiệm và kiến thức rộng rãi, nhưng sau khi Thẩm Quân Cố nói xong, tất cả bọn họ đều có cùng một vẻ mặt ăn dưa giống nhau, ánh mắt hưng phấn dừng ở trên người Nam Ngôn, cứ như Nam Ngôn không phải là một con người, mà là một cái ruộng dưa ngon miệng vậy.

Thân ái, mọi người bên này đề nghị ngài hãy chủ động thẳng thắn nha!

Mấy nụ cười vô cùng thân thiết kia đều tràn đầy hơi thở hóng chuyện, một vài cô gái chủ động đi tới kéo Nam Ngôn gia nhập vào đám người, hỏi tên tuổi này nọ của cô, ôi chao, những ai thích hóng chuyện đều sẽ biết đây chính là cẩm lí tiểu thư nổi tiếng trước khi có bất kỳ tác phẩm nào ra mắt.

Đặc biệt là cách đây không lâu xuất hiện rất nhiều chuyện, nào là Đông Lĩnh yêu đơn phương, nào là Thẩm Quân Cố nhấn thích, và hôm nay là sự kiện 280 nghìn tệ, vừa rồi còn có một chuyện nữa, đó là người nhà ôm chặt tay Thẩm Quân Cố ngủ thiếp đi, làm cho anh không dám cử động, chỉ có thể ngồi im nửa tiếng đồng hồ chờ người tự tỉnh lại. Một loạt sự việc này thể hiện ra điều gì?

Thể hiện việc cô gái nhỏ này và Thẩm Quân Cố chắc chắn có gian tình!

Tiệc sinh nhật của Thẩm Quân Cố, gian tình của Thẩm Quân Cố.... À không, người nhà đã đích thân đến hiện trường rồi, đây chẳng phải là tuyên bố chủ quyền hay sao? Nữ chủ nhân thật sự đến rồi!

Cô chủ nhà mới ban đầu còn là trung tâm được mọi người vây quanh, ánh mắt Thiên Linh loé lên, chủ động nắm lấy tay Nam Ngôn mỉm cười.

"Chúng ta đã từng gặp nhau rồi, biết hôm nay cô sẽ đến nên tôi đã đặc biệt dành một chỗ cho cô. Tôi nghe Thẩm tiền bối nói cô vừa mới thức dậy phải không? Hay là cô đến phòng khách ngồi nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ mang trà đến cho cô nhé?"

Thiên Linh cười cực kì hoà ái, thái độ tiếp đãi khách cũng rất hào phóng.

Nam Ngôn khẽ gật đầu: "Vâng, vậy làm phiền cô Thiên Linh ạ."

"Chị đoán em hẳn là nhỏ tuổi hơn chị. Em có thể trực tiếp gọi chị là chị Thiên Linh, cứ gọi chị là cô nghe xa lạ quá, hơn nữa thực lực của chị còn không đủ để làm thầy làm cô như Thẩm tiền bối đâu."

Thẩm Quân Cố và Nam Ngôn xuống xe chứng tỏ tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ, Nam Ngôn rất ngại khi phải đi vào phòng khách nghỉ ngơi một mình nên cô dứt khoát đi theo các cô gái khác chuẩn bị nước sốt.

Thẩm Quân Cố bị đạo diễn kéo sang một bên, tránh chỗ đám người tụ tập, nhưng ánh mắt của mọi người hết lần này tới lần khác cứ rơi trên người anh, trong đôi mắt của bọn họ hừng hực ngọn lửa hóng chuyện như thiêu đốt linh hồn người khác.

"Quân Cố, người nhà này của cậu là sao đây? Là kiểu người nhà gì? Phải có danh xưng hợp lý thì mọi người mới biết đường mà xưng hô chứ...." Đạo diễn thấp giọng hỏi.

Thẩm Quân Cố hai tay đút trong túi quần, ngắm nhìn Nam Ngôn đang đứng bên cạnh khu nướng thịt ở phía xa xa, cô đang bị mấy cô gái vây quanh đùa giỡn, anh cười khẽ.

"Khi nào bổ sung đám cưới, tôi sẽ mời ngài đến dự."

Thẩm tiên sinh rất am hiểu kỹ xảo nói chuyện. Một từ "bổ sung", không chỉ thích hợp để miêu tả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ mà còn phù hợp đối với tương lai mà anh mong đợi. Anh thành công khiến đạo diễn bị chệch hướng.

Đạo diễn quả nhiên bị chấn kinh đúng như suy đoán của Thẩm Quân Cố.

"Hai người đã kết...." Ông ấy vội vàng nuốt những chữ còn lại vào trong, cảnh giác nhìn xung quanh. Xem đi xem lại, đều là những người trong vòng kết nối của bọn họ, cho nên không cần giấu diếm, dứt khoát chắp hai tay chúc mừng, "Chúc mừng cậu, chúc mừng cậu, vậy tôi đây chờ hôn lễ của hai người đấy."

Hôn nhân bí mật, đây không phải là một tin tức nhỏ đâu. Đạo diễn trong đầu cũng biết nặng nhẹ, nên khi người khác hỏi đến, ông chỉ bình tĩnh nói rằng Nam Ngôn là người nhà đường đường chính chính của Thẩm Quân Cố, xem như là mở đường giúp Nam Ngôn.

Trên người Nam Ngôn được gắn tên Thẩm Quân Cố, không ai đặt câu hỏi quanh co lòng vòng với cô nữa, thái độ của mọi người đối với Nam Ngôn cũng lặng lẽ trở nên thân thiết hơn trong từng chi tiết nhỏ.

Vị đạo diễn này họ Đặng, những năm đầu, ông ấy đã đạt được một số giải thưởng về bộ phim văn nghệ của mình, sau khi nghỉ ngơi vài năm thì ông còn quay thêm hai bộ phim thương mại lớn, hiện tại ông lại một lần nữa quay về dòng phim văn nghệ, ông có địa vị và danh tiếng rất tốt trong giới giải trí.

Nam số 2 Lý Húc Dương, là một người trầm tính nhưng lại rất có thực lực, anh còn rất điệu thấp và lịch sự với tất cả mọi người. Nam số 3 Tạ Lưu Thâm là một diễn viên trẻ rất được yêu thích.

Nữ chính là Phùng Vi Vi, đã ngoài bốn mươi tuổi, bà đã được đề cử giải Ảnh hậu ba lần, đóng vai nữ chính trong rất nhiều phim.

Nữ số 2 chính là người vừa được đề cử giải Ảnh hậu vào năm ngoái – Thiên Linh.

Những người trong vòng kết nối trước mắt là những người hiện tại cô vốn không thể tiếp xúc.

Nhờ có Thẩm Quân Cố nên mọi người đối xử với Nam Ngôn vô cùng hoà ái và dễ gần, không những chủ động bắt chuyện mà còn đặt cô ngang hàng với bọn họ, nguyện ý chia sẻ những chuyện thú vị cùng cô.

Nam Ngôn lặng lẽ gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Quân Cố.

[Anh Thẩm, xin phép được hỏi, cái nồi "người nhà" này anh bắt em đội sao đây?]

Thẩm Quân Cố đang nói chuyện với người khác thì điện thoại rung lên, anh cười xin lỗi với người bên cạnh rồi lấy điện thoại ra xem, bấm ngón tay gõ chữ.

[Người nhà có rất nhiều nghĩa. Ở một khía cạnh nào đó, em phù hợp với thân phận người nhà của anh.]

[Thân phận người nhà của anh sẽ giúp em ứng đối với mọi người thoải mái hơn một chút.]

Đúng như Thẩm Quân Cố nói, nếu Nam Ngôn không có thân phận người nhà của Thẩm Quân Cố trên người, cô sẽ không thích hợp ở đây.

Chính vì có thân phận người nhà như vậy nên mọi người mới dễ dàng chấp nhận cô và thể hiện thiện ý với cô.

Nam Ngôn nghĩ đến giao tình cô và Thẩm Quân Cố từng ly hôn, người nhà... thì là người nhà đi.

Trong sân dựng hai giá nướng thịt lớn, thịt và rau củ đã được chuẩn bị xong xuôi từ sớm, đồ ăn được đậy nắp chống bụi, nước sốt nướng thịt do Thiên Linh chuẩn bị bốc mùi thơm phức vô cùng hấp dẫn.

Nam Ngôn đến đây làm khách, vốn ban đầu cô chỉ định ngồi ở một bên giúp mọi người làm mấy việc lặt vặt, bưng đĩa hay dọn món gì đó, dù sao chủ nhân của biệt thự này là Thiên Linh, bữa tiệc thịt nướng cũng do cô ấy và đạo diễn cùng tổ chức.

Cô trốn lười biếng chưa được 2 phút, mọi người xung quanh làm việc gì cũng phải kéo cô theo.

"Tiểu Nam, cô có thấy dầu ăn ở đâu không?"

"Tiểu Nam, cô nhớ Quân Cố không thích ăn thịt lắm. Hay là cháu nướng một ít rau dưa trước đi."

"Tiểu Nam, em có thấy cây phết dầu không?"

Nam Ngôn bận rộn đến mức hận không thể mọc ra tám cánh tay.

Rau trên giá nướng nóng hổi toả ra mùi hương hấp dẫn, Thiên Linh cầm kẹp gắp thức ăn chấm vào nước sốt rồi đặt vào một đĩa nhỏ, sau đó cô ấy thuận tay đi qua đưa chiếc đĩa cho Thẩm Quân Cố đứng cách đó không xa.

"Chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật, này, miếng đầu tiên nên mời anh trước mới phải, anh nếm thử xem có cần điều chỉnh mùi vị hay không?"

Thiên Linh cười nói.

Hôm nay đã gắn cờ hiệu sinh nhật Thẩm Quân Cố, tất nhiên Thẩm Quân Cố – người có sinh nhật vào hôm nay sẽ được nhận mọi sự hưởng thụ tốt nhất. Mọi việc làm của Thiên Linh đều phù hợp với bản tính vốn có của cô ấy.

"Cảm ơn." Thẩm Quân Cố nhận lấy đĩa nhỏ, đi đến bên cạnh Nam Ngôn, dùng đĩa găm khoai tây nướng đưa tới trước miệng cô.

"Em nếm thử xem?"

Nam Ngôn cảm thấy nếu ánh mắt có thể giết người, Thẩm Quân Cố bây giờ chắc đã trùng sinh được 18 lần.

Da mặt Nam Ngôn không dày đến mức có thể ăn thức ăn mà Thẩm Quân Cố đút trước mặt mọi người, cô nghiêng mặt đi giả vờ bận rộn, cúi đầu lẩm bẩm: "Ôi, râu bạch tuộc đâu rồi ta, em đang tìm đồ, anh ăn đi, đừng có lộn xộn."

Thẩm Quân Cố từ từ lấy lại miếng khoai tây cho vào miệng.

Cách đó một khoảng, Thiên Linh đang cầm cây phết dầu chuẩn bị thức ăn ở sau giá nướng yên lặng nhìn động tác của hai người, một lúc sau, cô ấy cụp mắt xuống, nói đùa với những người xung quanh: "Nhìn Thẩm tiền bối kìa, khác hoàn toàn so với trước đây. Trong quá khứ anh ấy làm gì nhớ đến việc phải chia thức ăn cho người khác đâu."

"Đó không phải là người khác." Nữ số 3 đang phụ giúp dọn món ăn, cô ấy nói mà không ngẩng đầu lên, "Không phải vừa rồi đạo diễn đã nói sao, đó chính là người nhà chân chính của anh Thẩm đấy."

Nụ cười của Thiên Linh nhạt bớt.

"Vâng vâng, là người nhà...."

Thẩm Quân Cố là thọ tinh, mọi người đều vây xung quanh anh, khó mà rút ra được một chút rảnh rỗi để anh đến bên cạnh Nam Ngôn.

Chẳng qua ánh mắt của anh cứ cách một đoạn thời gian sẽ nhìn thoáng qua Nam Ngôn một lần, rơi vào trong mắt người khác chính là bằng chứng gian tình của hai người.

"Tiểu Nam, cháu hiện tại đang quay phim trong đoàn phim của lão Tôn đúng không? Quay phim cổ trang tương đối cực, cháu thấy sao?"

Phùng Vi Vi bưng đĩa đồ ăn của mình ngồi xuống bên cạnh Nam Ngôn, bà mỉm cười hiền hậu nhìn cô.

Nam Ngôn hơi khom người, chào hỏi lễ phép với Phùng Vi Vi, cô kể một ít chuyện thú vị trong đoàn phim cho bà nghe.

Một lúc sau, có hai nhân viên công tác đứng phía sau cô khẽ lên tiếng hỏi, lúc cô quay phim có phải đã xảy ra một sự việc bắt gian không?

Nam Ngôn nhớ ra chuyện của Tần Di Nhiên lúc trước. Thời gian mới trôi qua hai tháng ngắn ngủi, trí nhớ của cô về Tần Di Nhiên đã có chút mơ hồ, cô ngập ngừng, lựa chọn nói cho mọi người biết một vài điểm trọng tâm mà tất cả mọi người đều đã nghe qua.

Dù vậy, mọi người vẫn cảm thấy rất sung sướng khi ăn dưa.

"Cô bé kia họ Tần sao? Tiểu Nam, quan hệ giữa cháu và cô bé ấy không tốt à?" Phùng Vi Vi nói, "Cô nghe được vài tin tức bảo cô bé ấy tâm tư không tốt."

Lời này đã tính là rất uyển chuyển rồi. Hành vi thay đổi cà phê nóng lúc trước cực kì sai trái, nếu không phải có người giúp đỡ thì chắc cô ta đã vào ngục lao phiêu lưu từ lâu rồi.

Nam Ngôn cũng không giấu diếm, cô thẳng thắn: "Thật sự không tốt một tí nào ạ."

"Vậy cháu cần phải cẩn thận."

Phùng Vi Vi do dự, đến gần Nam Ngôn nói nhỏ: "Cô có quen một người bạn, người đó nói bên cạnh cô gái họ Tần này xuất hiện một nhân vật không dễ chọc. Cô bé ấy thù dai lắm, đặc biệt là lời nói, nên cháu nhất định phải chú ý, cẩn thận bị người ta trả thù hồi nào không hay."

Nam Ngôn suy nghĩ một chút liền biết ngay kim chủ hiện tại sau lưng Tần Di Nhiên là ai.

Đó là đại thiếu gia suýt chút nữa đã lăn giường cùng Tần Di Nhiên bên trong nguyên tác.

Có quyền thế và đầy mê người. Bên người không có một mỹ nhân nào, nhưng trong nguyên tác, anh ta điên cuồng theo đuổi Tần Di Nhiên giống như bị ma nhập vậy, còn xém chút nữa đã bỏ mạng vì Tần Di Nhiên, cuối cùng anh ta bị lộ ra chuyện chơi đùa người khác đến mức chết người, bởi vì tranh giành nữ chính với nam chính nên anh ta đã được tiễn vào ngục giam uống trà.

Đại thiếu gia kia gu mặn thật đó, hiện tại Tần Di Nhiên đã như vậy rồi mà anh ta cũng thích? Tình yêu đích thực là đây sao.

Trong lòng Nam Ngôn không ngừng vỗ tay tán thưởng vị thiếu gia kia.

"Nhưng cháu cũng không cần lo lắng, Quân Cố khẳng định sẽ giúp cháu giải quyết mọi chuyện." Phùng Vi Vi bật cười. Bà đã qua bốn mươi tuổi, những người xung quanh đều thuộc thế hệ sau bà. Thế nhưng, khi bà ngồi trò chuyện với bọn họ chẳng hề có một chút cách biệt nào cả. Tuy nhiên, ở một vài chuyện, có thể thấy bà có nhiều kinh nghiệm hơn những người thua bà 10 tuổi rất nhiều.

"Cô đã theo nghiệp diễn hai mươi mấy năm, gặp qua rất nhiều người đến rồi đi, nhưng người như Thẩm Quân Cố quả thật rất hiếm thấy. Người như cậu ấy không thích hợp ở trong làng giải trí này, nói về chuyên môn, cậu ấy cũng không giống một diễn viên. Cô luôn cảm thấy đứa nhỏ này chơi đùa trong giới giải trí không tới vài năm nữa sẽ rời khỏi để tìm một lối đi rộng lớn khác."

Phùng Vi Vi nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Nói không chừng đứa nhỏ này có gia thế không tầm thường."

Nam Ngôn chỉ cười cười: "Có thể lắm ạ."

Thẩm Quân Cố đã gia nhập làng giải trí nhiều năm, trong những năm này, anh đều hoạt động dưới trướng công ty anh họ của mình, còn những chuyện khác nhà họ Thẩm chưa từng nhúng tay qua. Ngoài ra, hiện tại rất nhiều người đã biết đến cậu con trai nhỏ của nhà họ Thẩm, mọi người đều thừa nhận rằng nhà họ Thẩm chỉ có một đôi trai gái, bọn họ thản nhiên quên mất rằng nhà họ Thẩm còn có một người con trai cả chưa từng công khai xuất hiện trước công chúng.

Thẩm Quân Cố chưa từng chủ động đề cập đến lai lịch của bản thân, không ít người đã liên tưởng suy đoán nhưng vẫn chưa có đáp án xác thực. Vì thế, Nam Ngôn lúc này cũng tự nhiên trả lời mơ mơ hồ hồ cho qua chuyện.

Phùng Vi Vi không nói về Thẩm Quân Cố nữa, bà chuyển chủ đề, nói đến mấy chuyện thú vị trên mạng của Nam Ngôn.

Phùng Vi Vi có quen biết Đông Lĩnh, bởi vì lớn tuổi hơn nên bà vui vẻ trêu ghẹo Nam Ngôn một câu, nhưng không nói quá nhiều, dù sao hiện tại mọi người đều biết trên người Nam Ngôn đã gắn mác của Thẩm Quân Cố. Nhắc tới Đông Lĩnh có khác nào cố ý chọc cho Thẩm Quân Cố khó chịu không.

Bà vừa nói vừa mở weibo của Nam Ngôn.

Phùng Vi Vi thậm chí còn nhấn theo dõi weibo của Nam Ngôn ngay tại chỗ, đoạt hồng bao do cô phát, chủ động tương tác với cô.

Phùng Vi Vi dẫn đầu, mấy người khác đang vây bên cạnh Nam Ngôn cũng vui tươi hớn hở nhấn theo dõi cô, thi nhau giành giật bao lì xì.

Nam Ngôn đều theo dõi lại bọn họ.

Thời điểm cô đang phản hồi thì phát hiện ra cô có một người theo dõi mới.

Vừa nhấp vào xem thì thấy chính là Thiên Linh.

Thiên Linh ngồi cách đó không xa cười tủm tỉm lắc lắc di động trên tay: "Cẩm lí tiểu tỷ tỷ, nhớ tương tác với fan nha."

Nam Ngôn tất nhiên nhấn theo dõi lại cô ấy.

Quần chúng ăn dưa trên weibo đang đóng cọc ở weibo của Nam Ngôn. Bọn họ vừa mới giành giật phong bao lì xì chưa được bao lâu, đột nhiên xuất hiện rất nhiều người mới chưa từng thấy qua, từ weibo của đạo diễn nổi tiếng, diễn viên nổi tiếng có thực lực, nhà giàu nổi tiếng có tài nguyên, tiểu thịt tươi nổi tiếng có lưu lượng cho đến hoa đán nổi tiếng.

Những fans hâm mộ vô tình trông thấy chính chủ nhà mình lặng yên không tiếng động nhấn theo dõi một cái tài khoản nhỏ không có chứng thực, và khi bọn họ bấm vào xem, lập tức muốn khóc ngay tại chỗ. Anh giai, chị gái ơi tỉnh mau! Địa vị của anh chị là cái gì, địa vị của người ta là cái gì! Làm sao anh chị lại chủ động đi theo dõi một cái tài khoản chẳng có gì thế này! Hơn nữa, đối phương chỉ là một kẻ tuyến 180, muốn tác phẩm không có tác phẩm, muốn nhân khí cũng không có nhân khí, chỉ đơn thuần là một người mới! Anh chị bị làm sao vậy anh chị ơi?

Những người này cùng một lúc nhấn theo dõi Nam Ngôn, sau đó Nam Ngôn mới nhấn theo dõi lại từng người một. Quan hệ giữa bọn họ đương nhiên không phải là người mới ôm đùi đại lão, mà là nhóm đại lão tổ chức tiệc vui chơi chung với nhau!

Đây tuyệt đối là thiện ý đó!

Người hâm mộ không dám giễu cợt, vì sợ hành động của mình sẽ đánh vào mặt của thần tượng. Bọn họ nghẹn ngào, uất ức không đến 2 phút, nhìn thấy trên đầu tài khoản của Nam Ngôn là phong bao đỏ, ai nấy đều vui mừng giành giật bao lì xì, chỉ giật có một chút như vậy, fans hâm mộ của hơn mười nhà vung tay lên, thành tâm chấp nhận cô người mới này!

Trong một nhóm chat ẩn danh phức tạp nào đó.

[Thân phận của công chúa này như búa đá vậy, XX và XXX là loại người nào chứ? Vậy mà chủ động theo dõi công chúa.]

[Lòng tôi cảm thấy phức tạp quá, bây giờ tôi gọi đại tiểu thư là chị dâu còn kịp không cả nhà?]

[Tôi đã chuyển thành fan của công chúa rồi. Cái cảm giác được các đại lão trong giới giải trí xoay quanh dẫn theo dạo chơi, trời ơi,
loại cảm giác chỉ cần nằm và hưởng thụ niềm vui chiến thắng này tuyệt quá!]

[Tâm tình phức tạp, không biết nên nói cái gì, chỉ xin làm một chân thị vệ cho công chúa.]

[Mấy người có nhớ mục đích của cái nhóm này không thế? Còn xé nữa không?]

[Xé cái rắm. Không thấy người ta là đại tiểu thư được nhóm đại lão cưng chiều sao? Ông dám xé một chút thử xem!]

[Không xé, không xé, xé là chết đó.]

[Có muốn chuyển sang thành fan không? Đại tiểu thư nhà tôi là người có tiền nên rất tùy hứng, cô ấy thường xuyên phát tiền và cũng rất rất may mắn nữa. Chia sẻ bài của đại tiểu thư nhà tôi biết đâu sẽ gặp vận may bất ngờ đó.]

[Chỉ có một ít tiền đó mà nghĩ sẽ mê hoặc được tôi sao? Tôi nói cho bạn biết, muốn tôi thành fan thì cần phát ít nhất ba cái phong bao lì xì nữa mới được cơ!]

Phùng Vi Vi dẫn đầu cùng mọi người theo dõi Nam Ngôn, muốn thể hiện thiện ý đối với Thẩm Quân Cố, kết quả là khiến cho nhóm fans hâm mộ nhớ đến hành động lúc trước của Đông Lĩnh và Thẩm Quân Cố, bọn họ nơm nớp lo sợ, càng khẳng định bối cảnh thần bí như búa đá của Nam Ngôn.

Nhìn thấy chưa? Sau lưng Nam Ngôn người ta có hậu thuẫn đó! Ngay cả đạo diễn nổi tiếng và diễn viên nổi tiếng đều chủ động bày tỏ hảo cảm với cô!

Trong thời gian ngắn, fans nhà Đông Lĩnh và fans nhà Thẩm Quân Cố vội vã rút lui khỏi weibo của Nam Ngôn.

Nếu còn không đi thì cái mặt này sẽ bị người ta giẫm đạp dưới chân đó.

Lúc đến thì người đông như thác lũ, lúc đi thì đã vơi bớt không ít người.

Dù sao cũng đã đoạt phong bao lì xì của người ta, thôi thì thuận tiện ở lại làm fan của chị gái thần bí này cũng được.

Bởi vì hành động này của Phùng Vi Vi, weibo của Nam Ngôn lại lặng yên không một tiếng động hot thêm lần nữa, nhưng mà bọn họ không biết điều này.

Thiên Linh nghe Phùng Vi Vi nói, sau đó thấy mọi người ai ai cũng nhấn theo dõi Nam Ngôn nên cô ấy cũng thuận tay nhấn theo dõi theo, cô ấy đi tới chỗ mọi người cười đùa: "Chị Vi Vi nói gì với Tiểu Nam thế? Em ở đằng xa thấy mọi người bên này sôi nổi ghê, tiếc là em bận nướng thịt nên không thể đến đây nói chuyện cùng mọi người được."

Cô ấy là chủ nhân, không thể bỏ giá nướng thịt ở đó mà đi được, khi mọi người đang ăn thì cô ấy phải thực hiện đúng quy trình chào đón khách.

"Chị đang nói với Tiểu Nam mong con bé sẽ phù hộ cho phim của chúng ta đạt doanh thu phòng vé cao và thành công giành được giải thưởng."

Phùng Vi Vi cười nói.

"À đúng rồi, Tiểu Nam là cẩm lí mà, chắc chắn em ấy phải có trình độ nhất định, vậy em đây phải bái em ấy cho thật tốt mới được, thế nào cũng phải để Thẩm tiền bối của chúng ta đạt được giải thưởng mới."

Thiên Linh cười hì hì chắp hai tay lại cung kính khom người với Nam Ngôn, thành tâm bái lạy.

"Được rồi, chị đã bái cẩm lí người thật, bây giờ chị chỉ cần ngồi chờ Tiểu Nam của chúng ta trổ hết tài năng thôi. Nếu ai ai cũng linh nghiệm mà bọn chị ở đây mất linh thì chị không đồng ý đâu nhé Tiểu Nam."

"Chị Thiên Linh bái lạy em làm gì, không bằng chị dành thời gian để đến chùa cầu nguyện còn hiệu quả hơn đấy ạ. Em chỉ là đại tiên giả mạo thôi, toàn là do mọi người thổi phồng ấy mà." Nam Ngôn không nhận nổi cái danh này, cô vội xua tay từ chối.

Giỡn cái gì vậy, bộ phim này của bọn họ khẳng định là muốn đem đi tranh giải, hiện tại Thiên Linh ở đây cầu nguyện với cô, lỡ như có gì đó không thuận lợi thì sẽ quay ngược lại trách cô sao? Loại chuyện này cô tuyệt đối không thể dính vào.

"Tiểu Nam của chúng ta thật là đáng yêu, còn tự xưng bản thân là đại tiên giả mạo nữa chứ." Thiên Linh cười cười nhéo má Nam Ngôn, giống như là đang đối xử với một đứa bé mười mấy tuổi vậy, trêu ghẹo cực kì thân mật.

Thiên Linh tỏ ra rất tử tế với Nam Ngôn, cô ấy bắt đầu ngồi xuống bên cạnh Nam Ngôn và trò chuyện với cô.

Cô ấy dù sao cũng là tiền bối, Nam Ngôn không cảm thấy cô ấy có gì không đúng nên cô vẫn nguyện ý ngồi im nghe cô ấy nói chuyện.

Có thể nói ở đây ai nấy đều lớn tuổi hơn cô, cô là một cái đuôi nhỏ được Thẩm Quân Cố dẫn theo tới đây, cô đối mặt với ai cũng đều bày ra dáng vẻ hậu bối lễ phép, chăm chú lắng nghe mọi người.

Nướng thịt là một công việc chậm chạp, không thể nào kết thúc trong vòng một tiếng đồng hồ được. Bây giờ trời đã sẩm tối, làn mây cũng hiện lên vẻ âm u, Thiên Linh mở toàn bộ đèn đuốc trong biệt thự lên để chiếu sáng, sau đó cô ấy còn mở thêm đèn đường.

"Tiểu Nam, nước sốt hết rồi, em đi lấy cùng chị nha."

Thiên Linh đứng lên và quay sang nói với Nam Ngôn.

Nam Ngôn cũng đứng dậy theo: "Vâng ạ."

Hai người tay trong tay, thân mật cùng đi vào nhà.

Hình như có ai đó đang nằm ngủ trên sofa trong phòng khách, vì bị cái điều hoà che lại nên không thấy rõ đó là ai.

Nam Ngôn chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt ngay.

Thiên Linh dẫn cô vào phòng bếp.

Nước sốt thịt nướng do Thiên Linh làm được cất trong tủ lạnh.

Khi cô ấy lấy ra một cái đĩa và đưa cho Nam Ngôn, đột nhiên cô ấy nói: "Em vất vả rồi."

".... A?" Nam Ngôn ngẩn ra.

Đùa gì vậy chị gái?

Thiên Linh đóng cửa tủ lạnh lại, khi cô ấy xoay người nhìn cô, trên mặt của cô ấy có một loại cảm xúc rất kì lạ, nói là đồng tình thì không đúng, mà nói là thương hại lại càng không, nếu không phải hai người thật sự không thân quen, Nam Ngôn sẽ tưởng rằng biểu cảm trên mặt cô ấy là đau lòng đấy.

Nhưng Thiên Linh.... định đau lòng vì một người mà cô ấy quen biết chưa được hai tiếng đồng hồ kiểu gì đây?

"Thẩm tiền bối nổi tiếng cực kì. Trong tay anh ấy đã ẳm ba giải thưởng Ảnh đế. Trong mắt công chúng, anh ấy là nam diễn viên giỏi nhất của thế hệ mới, mọi người trong ngành cũng đã công nhận anh ấy là người dẫn đầu của thế hệ mới trong làng giải trí. Ở bên một người như vậy, em hẳn là rất hạnh phúc, nhưng cũng rất vất vả." Thiên Linh thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay Nam Ngôn.

"Người như anh ấy không thể dính một cái scandal nào, em cần phải tránh ở nơi tối tăm để không bị người khác phát hiện, rõ ràng hai người ngay thẳng như thế, nhưng bị buộc không thể xuất hiện trước ánh sáng."

"Thật là uất ức cho em, không thể có một danh phận xứng đáng và hưởng thụ điều mình nên được, chỉ biết uỷ khuất bản thân che che giấu giấu."

Nam Ngôn chậm rãi chớp mắt, cô không biết Thiên Linh nói vậy là có ý gì.

Thế nhưng Thiên Linh đã nhanh chóng nở một nụ cười tinh nghịch, chọc chọc cánh tay của cô đùa giỡn: "Chịu thiệt thòi như vậy là không được, chờ lát nữa em về, em nhất định phải nhào lên làm nũng với Thẩm tiền bối hoặc ăn hiếp anh ấy, ai bảo anh ấy không chịu công khai em ra ánh sáng."

Nam Ngôn gần bắt được suy nghĩ thì đột nhiên bị gián đoạn, nhất thời không nghĩ ra được ngay.

Nói đến cùng, cô và Thiên Linh cũng không quá quen thuộc, cô không cần phải giải thích với cô ấy.

Nam Ngôn chỉ cười và không nói gì.

Chuyện này nói như thế nào cũng không đúng. Cô chẳng phải là cô bạn gái không được công khai nên uất ức kia. Uất ức sao? Không hề có à nha.

Nhưng nếu thật sự là bạn gái của Thẩm Quân Cố, khẳng định sẽ cảm thấy vô cùng tủi thân, bởi vì yêu đương nhưng không thể công khai. Không thể có được sự lãng mạn mà các cô gái đều mong ước đối với tình yêu của mình.

Đến tối tiệc tàn, trời cũng bắt đầu trở lạnh, mọi người vội thu dọn đồ đạc rồi tập trung trong phòng khách.

Thiên Linh đã chuẩn bị sẵn rất nhiều đồ ăn nhẹ và rượu.

Thẩm Quân Cố đã mấy tiếng rồi chưa được đến gần Nam Ngôn, nếu không phải anh bị mấy người khác kéo đi thì cũng là Nam Ngôn được mọi người vây quanh.

Hơn nữa, anh đưa Nam Ngôn đến đây dưới danh nghĩa là người nhà của anh, hai người mà thể hiện này nọ trước mặt người khác sẽ ảnh hưởng không tốt đến Nam Ngôn.

Sắc mặt hiện giờ của Nam Ngôn có hơi nhợt nhạt, cô ngồi co người lại, hình như cô đang khó chịu.

Thẩm Quân Cố rủ mắt, anh tự mình đi vào phòng bếp nấu nước sôi để pha sữa cho Nam Ngôn.

Anh đút tay vào túi quần, bên ngoài phòng bếp là tiếng cười cười nói nói của mọi người, còn trước mặt anh là âm thanh nước sôi ùng ục.

"Thẩm tiền bối."

Thiên Linh bưng một cái mâm không tiến vào, mỉm cười chào hỏi anh và đến tủ lạnh lấy vài chai rượu, khi xoay người lại, cô trông thấy có sữa nên hơi ngạc nhiên.

"Thẩm tiền bối, dạ dày anh không thoải mái sao? Chỗ em có sẵn thuốc này, em lấy cho anh một viên nhé?"

Nhiệt độ sữa ấm vừa phải nên Thẩm Quân Cố đang rót ra ly, sau lưng anh là giọng nói ôn nhu của Thiên Linh.

Trong mắt cô ấy ẩn chứa vẻ lo lắng, cô ấy đặt rượu đã lấy xong cho các vị tiền bối xuống, bận rộn đi tìm thuốc giúp Thẩm Quân Cố.

Thẩm Quân Cố đã pha sữa nóng xong, anh đang định nhấc chân đi ra khỏi phòng bếp thì chợt dừng lại.

"Không có", Thẩm Quân Cố nói, "Đây là cho người nhà của tôi."

Người nhà....

Ánh mắt của Thiên Linh tối sầm.

"Là Tiểu Nam sao, em ấy thật sự là một cô bé rất đáng yêu, tuổi không lớn, chắc vẫn là một cô bé ngây thơ đấy, anh đừng có bắt nạt người ta nha."

Không đợi Thẩm Quân Cố trả lời, cô mỉm cười nói đùa: "Cô gái nhỏ người ta yêu đương với anh nhưng không thể công khai, đúng là quá thiệt thòi mà. Đây là lỗi của anh đó, bạn gái là phải yêu chiều mới đúng."

Đôi mắt Thẩm Quân Cố nhìn chăm chú vào khuôn mặt hơi tái nhợt của Nam Ngôn, hầu kết anh lăn lộn một vòng.

"Ai nói với cô là không thể công khai?"

Giọng anh nhàn nhạt: "Chuyện của tôi và cô ấy, chỉ cần một câu nói của cô ấy là có thể công khai bất cứ lúc nào."

Thẩm Quân Cố nói một cách chắc chắn. Anh vừa tiết lộ một tin là anh đang chờ sự xác nhận từ Nam Ngôn. Đây tuyệt đối là xem Nam Ngôn hơn cả bản thân mình, nâng cô trong lòng bàn tay mà chiều chuộng.

Sắc mặt Thiên Linh hơi tái đi. Cô siết chặt cái mâm, như thể bị người nào đó chỉ thẳng vào mũi cô mà mắng vậy, một loại cảm giác nhục nhã bao trùm lấy cô.2

Cô cắn chặt răng, gần như không thể giữ vững được trạng thái vốn có của mình.

"Là do em hiểu sai, nhưng Tiểu Nam cũng thật là, em nhìn vẻ mặt của em ấy không được tốt lắm nên em cứ tưởng là vì lý do như vậy, trong giới giải trí này có rất nhiều chuyện tương tự, mấy cô gái nhỏ cũng vì thế mà tương đối tủi thân." Thiên Linh lập tức nói, "Thấy anh pha sữa cho em ấy, em mới biết nguyên nhân đó chứ, thì ra là do em ấy không được khoẻ."

"Có cần đường đỏ hay trà gừng gì không? Nơi này của em cũng có." Thiên Linh chủ động lấy trà ra và nói với Thẩm Quân Cố, "Anh đi đưa sữa trước cho em ấy đi, em sẽ pha một ly trà cho em ấy, đợi một lúc là có thể uống."

Thẩm Quân Cố không từ chối.

"Này lão Thẩm! Sao cậu lại uống sữa thế? Thọ tinh thì phải nên uống chút rượu mới được!"

Đạo diễn Đặng cười hớn hở bưng ly rượu tới choàng vai bá cổ Thẩm Quân Cố.

"Chờ một chút, tôi đi đưa sữa cho người nhà trước đã."

Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng mọi người trong phòng khách đều có thể nghe được rõ ràng.

Đây là lần thứ hai anh ở trước mặt mọi người nói ra từ "người nhà" này.

Nhiều người nhìn Nam Ngôn đang ngồi cùng với nhóm phụ nữ, con gái bằng ánh mắt trêu chọc.

Nam Ngôn đơ như khúc gỗ: "....."

Thẩm Quân Cố bình tĩnh đi tới, đưa ly sữa ấm tận tay Nam Ngôn, anh nhỏ giọng nói với cô: "Vừa rồi em không ăn nhiều, uống chút sữa sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

Nam Ngôn sờ bên ngoài ly sữa để cảm nhận nhiệt độ, độ ấm ở lòng bàn tay hơi cao, cô biết đây là Thẩm Quân Cố tự tay làm cho cô. Cô hiện giờ không thể uống đồ lạnh được.

"Cảm ơn anh." Nam Ngôn nhận được sự quan tâm từ anh, cô nở một nụ cười yếu ớt.

Nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua làm cho Thẩm Quân Cố ngơ ngẩn, say mê nhìn cô chăm chú.

Vài tiếng đã trôi qua, cuối cùng cô cũng cười với anh.

Thẩm Quân Cố đút tay vào túi quần, dịu dàng nhìn Nam Ngôn.

Một lát sau, anh thấy Nam Ngôn nâng ly sữa lên uống vài ngụm, bên miệng cô còn dính một chút màu trắng, anh rủ mắt lấy giấy ăn cho cô.

Nam Ngôn không rõ ra sao, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhận lấy và thuận tay đưa lên lau miệng.

Thẩm Quân Cố thấy thế mới hài lòng gật đầu.

Mọi người đang uống rượu vui vẻ, đạo diễn Đặng tóm lấy Thẩm Quân Cố bắt anh phải uống một ly.

Dạ dày Thẩm Quân Cố không được tốt lắm, mấy người trong giới ít nhiều cũng biết điều này. Nhưng có một số diễn viên có dạ dày tốt nên hầu như không để tâm đến chuyện này lắm, tự nhiên sẽ không ai chú ý đến điểm này.

Hơn nữa, hôm nay Thẩm Quân Cố là thọ tinh, bị tóm là điều tất nhiên.

Thẩm Quân Cố xoay ly rượu trong tay, ngước mắt lên nhìn Nam Ngôn.

"Người nhà ơi, anh muốn xin phép em một chút, anh có thể uống rượu được không?"

Anh trịnh trọng xin phép Nam Ngôn.

Nam Ngôn vừa uống sữa xong, Thiên Linh đi tới đưa một ly trà gừng pha với đường đỏ cho cô, cô mới đưa tay ra cầm lấy thì đột nhiên bị anh mạnh mẽ hỏi xin phép, đầu cô nhất thời hoang mang.

"Không...." Không nên hỏi em loại chuyện như thế này!

Thẩm Quân Cố không đợi cô nói xong đã ngoan ngoãn đặt ly rượu xuống.

"Xin lỗi mọi người, người nhà tôi nói không thể uống rượu."

Thẩm Quân Cố mỉm cười, từ tốn nói: "Tôi nghe lời người nhà của tôi, cô ấy nói cái gì thì là cái đó."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện