Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 20


trước sau

Edit & Beta: Khả Duyên

Nụ cười ngọt ngào trên gương mặt của Bùi Tuyết ngay lập tức biến mất, khuôn mặt của cô ấy nhanh chóng tối sầm lại.

Những gì Nam Ngôn nói xác thực đều là những chuyện mà cô đã trải qua, cô cũng trở thành đối tượng mà các bạn đồng trang lứa cực kì hâm mộ. Nhưng chỉ trong vài năm, cô đã bị bọn họ bỏ lại phía sau một khoảng cách khá xa rồi, mọi người đều bắt đầu diễn vai chính trong các bộ phim, trong khi cô thì ngay cả diễn viên phụ cũng không phải.

Hết lần này đến lần khác, Bùi Tuyết không ngừng thổi phồng thành tích trong quá khứ của bản thân để có thể đứng ngang hàng với các bạn đồng trang lứa, đồng thời thể hiện bản thân là một con người khiêm tốn cực kì ham học hỏi, không bao giờ ngừng học tập để tiến bộ, xây dựng nên một hình ảnh tốt đẹp trong lòng mọi người.

Tiếc là chỉ dựa vào quá khứ thôi cũng không giúp cho cô sống tốt hơn được. Mọi người rất nhanh quên, cho dù cô có lên hot search vài lần cũng chẳng để lại ấn tượng sâu đậm gì trong lòng họ cả. Mặc dù mọi người đều tò mò không biết cô là ai, sẽ nhấn vào xem nhưng xem xong cũng ngay lập tức quên đi.

Bây giờ cô đã kí hợp đồng với công ty giải trí Mãn Thành, chỉ còn chờ để được phân cho một người đại diện lợi hại nữa thôi. Vì việc này mà cô đã tốn công tìm hiểu không ít, cuối cùng, cô lựa chọn người đại diện của Thẩm Quân Cố là Tưởng Tố. Chỉ cần cái danh tiểu sư muội của Thẩm Quân Cố thôi, cô không cần tạo ra scandal mà vẫn có thể hot một cách dễ dàng.

Đáng tiếc, cho dù cô đã tự tiến cử bản thân không biết bao nhiêu lần thì Tưởng Tố vẫn không nhận cô.

Thế nhưng, cô ấy lại nhận cô gái trước mắt này.

Bùi Tuyết khó chịu cắn chặt răng.

Nếu lúc trước cô rất tự đắc vì thành tích trong quá khứ của mình, thì giờ đây, khi có người nhắc đến nó, cô chỉ cảm thấy cực kì nhục nhã mà thôi.

Nam Ngôn vẫn rất tự nhiên cười khanh khách, đặt túi xách của mình sang một bên, ôn hoà chào hỏi với mọi người, không nhìn ra được một chút gay gắt nào trên người cô.

Bùi Tuyết không biết liệu Nam Ngôn có phải đang châm chọc mình hay không.

"Chị nói như vậy làm em ngại lắm đó, đều là chuyện của quá khứ cả rồi, hiện tại em cũng giống như mọi người mà thôi, chỉ là một diễn viên nhỏ muốn phấn đấu vì giấc mơ của mình. Điểm này có vẻ như không giống với chị rồi, chị không những có thể ký hợp đồng với chị Tưởng Tố, mà còn quen biết với Tống tổng nữa. Chị lợi hại như vậy, làm sao có thể hiểu được những nhân vật nhỏ như chúng em đang theo đuổi cái gì cơ chứ."

Bùi Tuyết ngấm ngầm đẩy Nam Ngôn tách biệt khỏi các học viên khác trong lớp.

Ba cô gái còn lại nghe được những lời của Bùi Tuyết, đưa mắt nhìn nhau một cái.

Bùi Tuyết không phải là người trong nhóm các cô, nhưng cũng cùng là người mới. Có thể ký được hợp đồng với Tưởng Tố, còn có thể ra vào văn phòng của tổng giám đốc, không biết chừng còn lấy mất cơ hội gì của các cô đâu!

Nam Ngôn cười tủm tỉm liếc nhìn Bùi Tuyết một cái.

Tuổi còn nhỏ nhưng mồm mép cũng lợi hại đấy!

Đáng tiếc, cô tuyệt đối không thích người như vậy.

Trong phòng học này, các học viên đều do các giáo viên có chuyên môn tự mình tuyển chọn ra theo tiêu chuẩn phù hợp rồi gom thành một lớp nhỏ. Tổng cộng cũng chỉ có năm người Nam Ngôn mà thôi.

Trong đó, xuất phát điểm cao nhất chính là Bùi Tuyết. Ba người còn lại, một người đến từ một trường đại học chuyên nghiệp, một người đã đóng vai phụ trong các bộ phim, cũng không khác lắm so với Nam Ngôn; người cuối cùng hoàn toàn là một diễn viên nghiệp dư.

Các cô tuy đã được huấn luyện cùng nhau một đoạn thời gian rồi, Nam Ngôn khi vừa đến xếp lớp đã không thể dung nhập với mọi người, còn thêm vào câu nói kia của Bùi Tuyết, đã hoàn toàn khiến cho Nam Ngôn bị bài xích.

May thay, mục đích chính của Nam Ngôn khi đến lớp không phải là để kết bạn. Chỉ cần các cô ấy không làm gì ảnh hưởng đến cô thì cô cũng không cần thiết phải quan tâm.

Bùi Tuyết thì vẫn là một bộ dáng thân thiện, không có chút xa lánh nào với cô. Cô ấy mỗi ngày đều tươi cười híp mắt, ngọt ngào như hình tượng em gái nhà bên.

"Chào buổi sáng chị Ngôn Ngôn, chị có muốn uống trà sữa không?"

Nam Ngôn vừa bước chân vào phòng học thì Bùi Tuyết liền sấn tới, đưa cho cô một ly trà sữa.

"Cảm ơn, tôi không uống."

Nam Ngôn theo thường lệ khéo léo từ chối Bùi Tuyết.

Bùi Tuyết nếu không mời cô uống trà sữa thì cũng mời cô ăn cơm. Nam Ngôn đều tìm lý do để cự tuyệt.

Nam Ngôn đối với loại chuyện này cực kì cảnh giác.

Cô rất cẩn thận với thức ăn trên tay của người khác, chứ đừng nói gì đến Bùi Tuyết. Cô gái này tâm tư nặng như thế, ai biết được cô ấy như thế nào.

Hơn nữa, nếu cô nhận trà sữa của cô ấy, rồi cùng cô ấy đi ăn cơm, vô hình trung quan hệ giữa Bùi Tuyết và cô sẽ bị kéo lại gần nhau. Chuyện này đối với Nam Ngôn mà nói đúng là sẽ mang đến phiền toái không cần thiết.

Cô gần như có thể chắc chắn rằng, Bùi Tuyết một bên thì đề phòng cô, một bên thì lấy lòng cô chủ yếu là vì muốn thông qua cô để ký kết với chị Tưởng Tố.

Dù sao thì Tưởng Tố cũng là một người đại diện rất tài giỏi. Chỉ trong một thời gian ngắn sau khi ký kết với Tưởng Tố, cô ấy đã lập ra ngay cho cô một bản kế hoạch phù hợp. Sau khi nghe Nam Ngôn nói cô muốn tập trung vào diễn xuất, Tưởng Tố cũng chỉ chú tâm tìm kiếm các kịch bản thích hợp cho cô mà không an bày các công việc khác.

Nam Ngôn chỉ là một diễn viên tuyến mười tám được đóng vai phụ hai lần nhưng kịch bản đưa đến tay cô để lựa chọn đã có đến hơn 20 cái.

Hiện tại, mục đích Nam Ngôn tham gia lớp huấn luyện này một phần là vì nâng cao thể chất của bản thân, phần khác là để rèn luyện tính linh hoạt của cơ thể, hy vọng có thể giúp cô thành công cho lần thử vai kế tiếp.

Bùi Tuyết là một con người có độ nhận diện khá cao.

Trong lớp huấn luyện, mối quan hệ giữa Bùi Tuyết và các nữ sinh chỉ ở mức bình thường, nhưng cô ấy rất nổi tiếng đối với các nam sinh. Mỗi ngày sau khi tan lớp đều sẽ có nam sinh đứng ở cửa chờ cô ấy.

Vì thường xuyên qua lại nên các nam sinh qua miệng Bùi Tuyết đều biết được Nam Ngôn đã ký hợp đồng với Tưởng Tố.

Cũng không biết lời đồn đãi đã truyền đi như thế nào, khi đến tai Nam Ngôn, tin đồn đã biến thành Nam Ngôn tìm đủ mọi loại biện pháp để quyến rũ Tống tổng, sau đó lên giường với Tống Tu Ân, hớp hồn của anh ấy, khiến cho Tống Tu Ân vì cô mà điên đảo thần hồn, mạnh mẽ cưỡng ép Tưởng Tố phải ký hợp đồng với Nam Ngôn.

Tin tức này là do Tưởng Tố nói cho Nam Ngôn biết, Nam Ngôn đang uống nước trái cây ngon lành cũng bị sặc đến suýt chút nữa phun ra.

Cô nhăn mặt, thật không thể hiểu nổi những thứ loạn thất bát thao trong đầu của những người này.

Chỉ một lời đồn đãi mà bao hàm tất cả các vấn đề từ luân lí gia đình, quấy rối nơi làm việc, quy tắc ngầm, và cả các giao dịch không đứng đắn. Nam Ngôn quả thực rất bội phục người đã tung ra tin đồn này, có một bộ óc suy diễn đỉnh cao như thế, không đi làm biên kịch thì đúng là uổng phí.

"Chị nói cho em biết điều này là để cho em hiểu rõ, có những người mặt ngoài thì chào hỏi thân thiện với em, nhưng trong lòng thì chẳng thật sự vui vẻ như họ thể hiện ra, cũng có không ít người muốn bôi đen em, làm cho em vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy nổi." Tưởng Tố đưa một tờ giấy cho Nam Ngôn, sau đó lấy một tờ khác ra lau bàn, bình tĩnh nói với cô, "Em nên cách xa những người này ra một chút, chẳng ai biết được trong đầu của bọn họ đang suy tính những gì, tuỳ thời đều có thể đâm em một nhát dao."

Nam Ngôn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Chính bản thân cô cũng phát hiện ra, người có địch ý với cô nhất, là cô gái Đỗ Ly Ly xinh đẹp nhưng không được nổi tiếng, còn có một người nữa chính là Bùi Tuyết không biết đang cất giấu suy tính gì trong đầu.

Bùi Tuyết thì không cần đề cập đến nữa, nhưng còn Đỗ Ly Ly thì lại mang đến cho Nam Ngôn một loại cảm giác rất kỳ quái. Cô ta giống như quen biết cô, nhưng cũng có vẻ như là không quen biết. Những lúc Nam
Ngôn không chú ý, cô ta thường hay lén nhìn cô. Nam Ngôn nhiều lần cho rằng cô ta là một kẻ cuồng theo dõi mình.

Về phần hai người khác là Vương Á Nguyệt và Đồng Đồng, tuy cô vẫn đề phòng hai người họ, nhưng chủ yếu bọn họ chỉ tập trung vào việc học, không quá quan tâm đến Nam Ngôn, cũng không làm ra những hành động gì ảnh hưởng đến cô cả.

Bùi Tuyết đưa trà sữa cho cô, cô thật lòng không dám nhận.

Bùi Tuyết bị từ chối hết lần này đến lần khác, theo lý thì đổi lại là một người khác, chắc chắn sẽ tức giận vì lòng tự trọng của mình bị chà đạp, nhưng cô ấy thì không. Bùi Tuyết chẳng những không có tức giận mà còn vui vẻ hăng say sấn lại gần cô hơn nữa, như thể Nam Ngôn cùng cô ấy thân mật với nhau lắm vậy.

Lâu dần, Nam Ngôn cũng đã trở nên khá bình thản đối với việc này.

Đến thời điểm học diễn xuất, các lớp nhỏ sẽ được hợp lại thành một lớp lớn để cùng nhau học tập. Nam sinh và nữ sinh học cùng nhau, đối đáp với nhau sẽ hấp dẫn hơn nhiều.

Trong lớp học tập hợp này, có rất đông nam sinh, nhưng tuổi của bọn họ đều không lớn. Nhỏ nhất là mười bảy tuổi, lớn nhất là hai mươi hai tuổi, tất cả đều nhỏ tuổi hơn Nam Ngôn.

Nhóm nam sinh cũng không quan tâm đến điểm này. Bộ dáng của Nam Ngôn rất xinh đẹp, khi đứng chung một chỗ với Bùi Tuyết cũng không nhận ra được sự cách biệt tuổi tác giữa hai người. Các nam sinh nhìn thấy đều đồng loạt hét tên Ngôn Ngôn.

Trong đó có một người tên là Tôn Bân, cũng giống như Bùi Tuyết, cả ngày đều quấn quýt lấy Nam Ngôn.

Mỗi lần đến lớp học diễn xuất, Tôn Bân đều muốn được phân cùng một nhóm với Nam Ngôn, cậu thường hay nói nhỏ với mọi người để họ chọn hai người vào chung một nhóm.

Lên lớp thời gian dài như vậy, cậu thành công đạt được ý đồ ít nhất cũng được một lần hoặc một lần rưỡi.

Tôn Bân tuy nhìn vào chỉ là một người chỉ biết yêu đương, nhưng mỗi lần đề bài ra, cậu lại hoàn thành rất khá, kỹ năng diễn xuất của cậu không tồi một chút nào, thậm chí tại nơi này cũng có vẻ rất thu hút sự chú ý, vài lần cậu còn dẫn dắt Nam Ngôn diễn nữa.

Nam Ngôn đang thu thập đồ đạc của mình vào túi xách để chuẩn bị rời đi, cả Bùi Tuyết và Tôn Bân đúng lúc đó đều tiến đến.

Hai người đều muốn mời Nam Ngôn đi ăn cơm.

"Cảm ơn, nhưng tôi còn phải về nhà có việc, không thể chậm trễ được."

Bùi Tuyết thực hiện "điểm danh" hằng ngày xong liền đi tìm Đỗ Ly Ly, cũng không có ngăn cản cô rời đi.

Nhưng Tôn Bân thì không đi, cậu mặt dày mày dạn đi theo bên cạnh Nam Ngôn, Nam Ngôn muốn ra ngoài, cậu ngay lập tức đứng chặn ngay cánh cửa thuỷ tinh để ngăn cô lại, bày ra một động tác kinh điển của phong cách tổng tài bá đạo trong truyền thuyết.

Nghiêm túc mà nói thì Tôn Bân không xấu, bất kỳ một nam sinh nào trong lớp học diễn xuất đều có ngoại hình rất ưa nhìn, vì đây là điều kiện cơ bản không thể thiếu. Nhưng mà khí chất của Tôn Bân có gì đó rất là lố lăng, bởi vì các động tác của cậu đều có vẻ như là cố tình làm ra như vậy.

"Ngôn Ngôn, chị từ chối em nhiều lần như vậy, nhưng từ chối hoài thì không tốt lắm đâu. Có làm bộ làm tịch thì bao nhiêu đó cũng đủ lắm rồi. Lát nữa đi uống rượu với em đi, em mang chị đi gặp những người này."

Nam Ngôn cau mày.

Phía sau lưng truyền đến tiếng chụp ảnh của điện thoại.

Cô ngay lập tức quay đầu lại, đôi mắt nghiêm nghị nhanh chóng lướt qua người đang đứng đằng sau, cuối cùng dừng trên người của Đỗ Ly Ly.

Biểu cảm của Đỗ Ly Ly không được tự nhiên cho lắm, cô ta nâng cằm lên, kéo tay của Bùi Tuyết.

"Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, chúng tôi đi trước."

"Đợi chút đã."

Nam Ngôn đưa tay ra chặn Đỗ Ly Ly lại.

"Đưa điện thoại di động của cô đây."

Nụ cười nhợt nhạt trên gương mặt của Nam Ngôn đã biến mất không vết tích, khi cô nghiêm túc, đều có một loại phong thái không giận mà tự uy.

Đỗ Ly Ly nhanh tay giấu điện thoại ra sau lưng.

"Điện thoại di động là quyền riêng tư của mỗi người, làm sao mà đưa cho cô được?"

"Không đưa cho tôi cũng được, vậy cô mau xoá ảnh mà cô chụp tôi đi" Nam Ngôn lẳng lặng nhìn cô ta, "Tôi đứng đây xem cô xoá."

Đỗ Ly Ly lập tức mạnh miệng: "Cái gì mà ảnh chụp của cô, cô cũng chẳng phải là tiên nữ trên trời, tôi chụp cô làm cái gì chứ?"

Nam Ngôn không có thời gian để nói những lời vô nghĩa với cô ta, nếu cô ta không biết điều tự giao nộp thì thôi vậy, Nam Ngôn nhanh chóng chạy tới, trực tiếp đè tay của cô ta lại rồi giật lấy điện thoại.

"Nam Ngôn cô làm cái gì đấy? Cô đây là đang cướp bóc! Mau trả điện thoại đây cho tôi!" Đỗ Ly Ly hốt hoảng ngay tại chỗ, cô ta muốn giành lại điện thoại của mình, nhưng sức lực của Nam Ngôn rất lớn, cô ta không thể làm gì khác được nữa.

Điện thoại di động vẫn chưa khoá màn hình.

Nam Ngôn nhìn một cái liền thấy ngay giao diện WeChat vẫn chưa kịp tắt.

Người đang trò chuyện cùng với Đỗ Ly Ly, được lưu tên là Tần Di Nhiên.

Mà nội dung của cuộc trò chuyện, là bức ảnh Nam Ngôn bị chặn ngay cửa vừa được gửi đi.

Tần Di Nhiên đang nhập gì đó.

Khung trò chuyện lập tức nhảy lên câu trả lời của cô ta.

"Cảm ơn Ly Ly [mặt cười], cô ta không phải là hạng người tốt lành gì đâu, cô ta thích nhất chính là cấu kết với đàn ông, cậu phải tránh xa cô ta ra đó."

Tiếp theo trên khung chat là một tin chuyển khoản.

Nam Ngôn trực tiếp mở ra xem, là 5000 nhân dân tệ.

Cô nheo mắt lại nhìn chằm chằm khung chat, sau đó mỉm cười lướt lên nhật ký của cuộc trò chuyện, rồi dùng điện thoại của bản thân chụp lại màn hình.

Cuối cùng, Nam Ngôn nhập một tin nhắn thật dài.

"Tần tiểu thư, cô cũng chẳng phải là người tốt đâu [mặt cười]. Lúc nào cũng cấu kết với đàn ông, yêu đương không đứng đắn, trong tiệc rượu thì đi bồi rượu để người ta sờ soạng, cho bạn trai của mình đội nón xanh. Nhưng như thế cũng thôi đi, cô vậy mà lại thuê Đỗ Ly Ly theo dõi tôi, chụp ảnh của tôi, sau đó lại biên soạn một kịch bản để bôi đen tôi, truyền ra lời đồn. Tôi thật sự là bội phục cô sát đất. Tôi với cô cũng chẳng có quen biết gì nhiều, cô cứ bám riết không tha tìm đủ mọi cách để đổ tội cho tôi là như thế nào?"

Một đoạn tin nhắn dài được gửi đi, nhưng đối phương thật lâu vẫn không hồi âm lại.

Đỗ Ly Ly không thể giật lấy điện thoại từ tay cô, chỉ biết tức giận trừng mắt nhìn Nam Ngôn.

Nửa ngày sau, Tần Di Nhiên mới gửi lại một tin nhắn.

"..... Nam Ngôn?"

Nam Ngôn nở nụ cười, Tần Di Nhiên ngốc đến nỗi tự chủ động đưa đầu ra cho người ta nắm, nếu cô không nắm thì thật có lỗi với Tần Di Nhiên rồi.

"Là tôi đây, Tần tiểu thư, cô có biết rằng cô đã làm chuyện phạm pháp hay không?"

Nam Ngôn vừa may đã kịp thời chụp lại màn hình đoạn trò chuyện mới nhất rồi.

Tần Di Nhiên ở bên kia thì điên cuồng gỡ tin nhắn.

Nam Ngôn ném lại di động cho Đỗ Ly Ly vẫn còn đang đứng đó bối rối.

"Ảnh chụp tôi không xoá, cảnh sát sẽ xoá giúp tôi."

Nam Ngôn cười tủm tỉm vẫy vẫy tay: "Ngày mai chúng ta lại gặp nhau tại cục cảnh sát nha."

[3237 words | Đã beta]

16/8/2020

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện