Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 22


trước sau

Edit & Beta: Khả Duyên

Sức mạnh của dấu V xanh ngay lập tức đưa Nam gia có con cá tiến thẳng lên hot search.

Không ít người đều tò mò, Nam gia có con cá rốt cuộc là ai, là tài khoản marketing hay chỉ là sao tác của một nữ nghệ sĩ?

Rất nhanh sau đó đã có ngay fan lão làng của Nam gia đến giải thích.

Tài khoản này đúng thật là của một diễn viên, nhưng diễn viên này lại không có bất kì một tác phẩm nổi bật nào cả, mọi người hâm mộ cô chỉ vì vận may của cô mà thôi.

Giải thích này ngay lập tức đã kéo theo một đám fan cuồng nhiệt tình hâm mộ Nam Ngôn.

Nam Ngôn nhìn thấy một lượng lớn fans hâm mộ, thiếu chút nữa cô đã không tin người đang được thổi phồng kia chính là mình rồi.

Cô trả lời lại bình luận của Cục cảnh sát.

Nam gia có con cá: Vì nhân dân phục vụ! [tặng hoa].

Rất nhiều cư dân mạng vì cầu may dũng mãnh xông vào bình luận của cô.

Nam Ngôn nhanh chóng thoát app trước khi điện thoại của cô lại bị đơ lần nữa.

Ngàn vạn lần không thể lướt weibo quá lâu. Nhìn xem các fans của Nam Ngôn tung hô cô lên đến tận trời, cô bị thổi phồng đến mức choáng váng luôn, phồng hơn nữa sẽ có nguy cơ bành trướng rồi tự bạo mất.

Tối đến, Thẩm Quân Cố gửi tin nhắn WeChat cho Nam Ngôn.

Bọn họ hầu như vẫn duy trì trạng thái trò chuyện với nhau mỗi ngày như thế này, nhưng cả hai đều rất ăn ý không gặp mặt nhau thì sẽ không đề cập đến đơn thoả thuận ly hôn.

Thẩm Quân Cố cũng biết đến sự tình xảy ra tại lớp huấn luyện nên anh đã trực tiếp đề xuất một người cho Nam Ngôn.

"Đây là một trong những giáo viên đã từng dạy tôi, tôi đã thương lượng với chú ấy rồi, em có thể trực tiếp đến nhà của chú ấy để học tập một mình." Đoạn ghi âm giọng nói của Thẩm Quân Cố truyền đến.

Trên tấm danh thiếp cá nhân mà anh đã đề xuất cho cô, là một bức ảnh gia đình, cái tên trên đó là Lương Cách.

Lương Cách?

Một tay dẫn dắt không biết bao nhiêu diễn viên thực lực nổi tiếng có kỹ năng diễn xuất tốt, đến nay những diễn viên đó vẫn còn hoạt động rất năng nổ trên màn ảnh. Là một diễn viên kỳ cựu đầy tài năng và là một giáo viên dạy diễn xuất cực kì chuyên nghiệp.

Nam Ngôn nhận lấy danh thiếp của Lương Cách nhưng có thế nào cô cũng không dám thêm bạn bè với ông.

Người ta thế nhưng là lão tiền bối có đến hai mươi, ba mươi năm kinh nghiệm trong nghề, còn cô hiện tại đến cả một tác phẩm cũng không có, chỉ có thể được xem như là một diễn viên nghiệp dư, nếu bây giờ cứ đi gõ cửa nhà ông ấy như vậy, chính cô cũng cảm thấy rất ngượng ngùng.

"Để sau cũng được, bây giờ tôi định đi thử vai mới, đợi đến khi tôi biên tập cắt ghép một video clip về kỹ năng diễn xuất của bản thân xong thì lúc đó đi tìm Lương tiền bối cũng không muộn."

Thẩm Quân Cố cũng không hỏi nguyên do, chỉ nói với cô: "Đã như vậy, hiện tại em không đến lớp huấn luyện nữa, nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi."

Coi Thẩm Quân Cố là thầy giáo sao? Đôi mắt của Nam Ngôn sáng lên.

Đây là một biện pháp không tồi.

Hơn nữa, so với học từ lão tiền bối Lương Cách, Nam Ngôn sẽ không gặp trở ngại về tâm lí khi học hỏi và tham khảo ý kiến từ Thẩm Quân Cố.

Lấy hình thức chung đụng hiện tại giữa cô và Thẩm Quân Cố, cho dù bọn họ đã ly hôn hay chưa, thì vẫn như là người thân của nhau.

Thẩm Quân Cố hỏi thăm về nhân vật mà Nam Ngôn muốn thử vai.

Nam Ngôn từ trong hơn 20 kịch bản, cuối cùng cũng chọn được 3 quyển kịch bản ưng ý.

Một cái là phim cổ trang, một cái là phim về đề tài dân quốc, cái cuối cùng là phim hiện đại.

Nhân vật trong phim cổ trang là nữ thứ năm, là một công chúa của một quốc gia đã bị suy tàn, là một người lòng mang đất nước, không tiếc hy sinh bản thân để hoàn thành việc đại nghĩa. Trong kịch bản dân quốc, nhân vật cô chọn là nữ thứ tư, là một người vợ lẽ yêu thích cái đẹp thành tính, miệng độc nhưng lòng mềm, cuối cùng vì cứu một đứa nhỏ trong nhà mà chết. Trong bộ phim hiện đại, nhân vật là nữ thứ ba, là bạn thân của nữ chính, là người thuộc dân anh chị*, cuối cùng thành đôi với một người trong hội bạn thân của nam chính.

*dân anh chị xã hội đen:)))

Thẩm Quân Cố vừa xem xong ba nhân vật, trước tiên anh hỏi Nam Ngôn: "Em thấy thích người nào nhất?"

Nam Ngôn ngồi xếp bằng trên thảm, trên đùi cô là ba quyển kịch bản đang mở rộng.

Mỗi một nhân vật được cô đánh dấu, cô đều đọc đi đọc lại rất nhiều lần, có thể nói hiện tại cô đối với cả ba nhân vật này đều rất quen thuộc.

"Tôi thực ra rất thích nhân vật thứ hai." Nam Ngôn lấy cuốn sổ ghi chú ra, mở phần bình luận mà bản thân cô dành cho nhân vật này, "Bi kịch của nhân vật Tiểu Điệp Lan này khởi nguồn là từ thời thơ ấu của cô ấy, cô ấy không thể nắm trong tay vận mệnh của chính mình, không thể không phụ thuộc vào người khác. Là một người mềm lòng, nhưng lại phải dùng bộ dáng hung hăng để nguỵ trang cho bản thân, để có thể sống sót được trong đại trạch. Nhìn chung mà nói, nhân vật này có căn cơ phong phú hơn một chút."

"Em nói không sai." Thẩm Quân Cố lần đầu tiên khen ngợi cô, "Em có tiến bộ rất lớn, phân tích rất tốt. Chỉ là....."

Lời nói của Thẩm Quân Cố chuyển ngay: "Nhân vật đầu tiên, nhân vật công chúa là một vai chính diện rất ổn, sẽ mang lại cho em thành công rất lớn. Mà nhân vật cô vợ lẽ mà em nói đến, rất dễ đụng phải nhân vật Nghênh Phong Liễu trước đó của em. Điều tối kỵ mà một diễn viên không thể làm, chính là cố định một loại hình cho bản thân."

Nam Ngôn có vẻ chần chờ.

"Anh nói đúng...." Cô buồn rầu vò đầu bứt tóc, "Ai, làm diễn viên sao mà khó thế! Bình thường anh chọn vai diễn như thế nào?"

Thẩm Quân Cố buồn cười: "Tôi sao? Chỉ cần không phải lặp lại cùng một loại nhân vật, thì tôi đều có thể thử xem."

Nam Ngôn bất lực.

"Quên đi, chúng ta chọn ở đây thì có ích gì chứ? Mọi chuyện đều phải đi thử vai xong mới biết được. Lỡ đâu chúng ta chọn mất cả nửa ngày, cuối cùng thử vai thất bại, thì thật đúng là rỗi hơi."

"Sẽ không đâu, em chắc chắn có thể thành công." Thẩm Quân Cố khẳng định chắc nịch.

"Dựa vào nỗ lực cùng với thực lực của em, em nhất định sẽ không có rỗi hơi đâu."

Nam Ngôn sửng sốt.

".... Anh vậy mà rất tin tưởng vào nỗ lực cùng thực lực của tôi nha."

Thẩm Quân Cố thấp giọng nở nụ cười: "Tin tưởng vào sự cố gắng chăm chỉ của em, cũng tin tưởng vào thiên phú của em."

Sau đó, anh còn chậm rì rì bổ sung thêm một câu: "Nói cho cùng, tôi là tin tưởng vào chính em đó."

Nam Ngôn cả đêm không ngủ ngon giấc, trong giấc mơ tất cả đều là giọng nói của Thẩm Quân Cố, cứ như Thẩm Quân Cố đang nằm bên cạnh thì thầm vào tai cô vậy, anh không ngừng dùng thanh âm trầm thấp mà Nam Ngôn thích nhất lặp đi lặp lại lời khen ngợi cô.

Khi thức dậy, Nam Ngôn không chút nào kinh ngạc với quầng thâm dưới mắt của mình.

"Đồ đàn ông yêu tinh, đúng là đồ yêu tinh hại người mà!"

Nam Ngôn vừa đánh răng vừa buồn rầu nhìn gương mặt đau khổ của mình ở trong gương, cúi đầu than thở.

Nam Ngôn vừa được phân cho một người trợ lý, là một cô bé vừa mới tốt nghiệp đại học xong, sáng sớm vừa năm giờ cô ấy đã đến trước cửa nhà Nam Ngôn, có nhiệm vụ đưa cô đi thử vai. Nhưng vì sợ quấy rầy Nam Ngôn nghỉ ngơi, nên cô ấy không dám nhấn chuông cửa, chỉ biết đứng đợi ngoài cửa hai tiếng đồng hồ.

Nam Ngôn thực sự bội phục cô trợ lý nhỏ của cô. Cô bé vậy mà có thể uất ức bản thân đến như vậy.

Cô trợ lý nhỏ này tên là Điềm Điềm, cả khuôn mặt và đôi mắt đều tròn xoe, cười rộ lên quả nhiên rất ngọt ngào đúng với cái tên của cô ấy.

"Chị Ngôn Ngôn, Tưởng tỷ nói, một tiếng nữa chị ấy sẽ đến. Bây giờ em đưa chị đi trước, trước giờ thử vai chắc chắn chị ấy sẽ có mặt."

Đừng xem Điềm Điềm tuổi còn
nhỏ, ấy vậy mà là một tay lái xe lão làng đấy.

Vào giờ cao điểm lúc sáng sớm, xe cộ đông đúc tắc đường, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Điềm Điềm đã nhanh chóng đưa Nam Ngôn đến nơi thử vai thứ nhất, đoàn phim «Nam Bắc Ca».

Trên đường đi, Nam Ngôn luôn giữ chặt lấy dây an toàn của bản thân, chặt như thể đang nắm lấy sinh mạng của chính mình vậy.

Cô xuống xe cả nửa ngày rồi mới chậm rãi giơ ngón tay cái lên với Điềm Điềm.

"Được đấy."

Điềm Điềm vô tội nhìn cô.

Tại nơi thử vai, các nhân viên công tác không ngừng đi tới đi lui, trên tay còn cầm theo các đạo cụ hoặc kéo những bộ bàn ghế khác nhau đi trên hành lang.

Còn trên hai hàng ghế nằm ở hai bên hành lang thì lại không có bao nhiêu người ngồi.

Nam Ngôn đến sớm, nên trước cô chỉ có vài người đang xếp hàng mà thôi.

Lần này thử vai có tổng cộng bảy nhân vật, nam có nữ có, đủ mọi loại độ tuổi.

Cô yên lặng lấy kịch bản ra rồi tiếp tục lẩm nhẩm học thuộc.

Thời gian từng chút một trôi qua, các diễn viên đến cũng càng ngày càng nhiều.

Hàng ghế hai bên lúc này cũng chật cứng, không còn chỗ nào cho những người đến sau nữa. Theo lý thuyết, đến trễ thì chỉ có thể đứng, nhưng có một vài người đến sau lại có thể ngồi ở phía trước.

Nam Ngôn nhìn lướt qua một lượt, những người đến sau này nếu không phải là nghệ sĩ nổi tiếng thì cũng là những người đã góp mặt vào một số tác phẩm nổi bật, so với những người không có tiếng tăm gì ở đây, ưu thế của bọn họ lúc này thể hiện ra rất rõ.

Từ giờ đến thời gian thử vai còn đến nửa tiếng nữa.

Đứng trước Nam Ngôn là một cô gái.

"Chị Ngôn Ngôn, chị cũng ở đây sao."

Cô gái đó là Bùi Tuyết.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy đầm trắng, nhìn vào trông rất thanh thuần vô hại, Bùi Tuyết vừa nhìn thấy Nam Ngôn liền cười cong mắt, đồng thời đưa ly trà sữa trong tay cho cô.

Nam Ngôn đăm chiêu nhìn ly trà sữa, ánh mắt cô mang theo ý cười nhìn Bùi Tuyết, sau đó cũng thuận tay nhận lấy.

Bùi Tuyết cũng không khách khí, ở đây vừa vặn có người quen biết Bùi Tuyết nên đã đổi chỗ với cô ấy, Bùi Tuyết ngay lập tức dán lại chỗ ngồi của Nam Ngôn.

"Chị Ngôn Ngôn, em thực sự rất xin lỗi chị về chuyện lần trước. Em tuổi còn nhỏ, lá gan cũng nhỏ nốt. Chuyện lúc đó quả thật làm cho em rất sợ hãi nên em mới nói năng không kiểm soát như vậy, thật ra em không có ý nói chị đâu, chị đại nhân đại lượng, tha thứ cho em có được không?"

Bùi Tuyết chắp hai tay lại, cười cười chớp mắt với Nam Ngôn, trông rất hoạt bát đáng yêu.

Nam Ngôn đặt cuốn kịch bản trong tay xuống.

"Bùi tiểu thư, cô đã mười chín tuổi rồi, chứ không phải là một đứa con nít chín tuổi, cô có thể không có hiểu biết, chứ đừng nên không có liêm sỉ như vậy." Nam Ngôn nói rất rõ ràng, "Chân trước thì vu khống cho tôi, chân sau thì xin tôi tha thứ? Bùi tiểu thư, cô vui lòng nhìn xuống dưới chân xem thử, da mặt của cô có phải trát dính ở dưới đất luôn rồi không?"

Vành mắt của Bùi Tuyết ngay lập tức đỏ lên. Thật sự đỏ hoe.

Bùi Tuyết không thể nào ngờ, Nam Ngôn vậy mà ở trước mặt người khác không cho cô mặt mũi như vậy!

Bùi Tuyết nghẹn ngào cúi đầu xuống.

"Chị Ngôn Ngôn, em biết là chị giận em, nhưng mà em cũng không biết gì hết thật mà. Chị không vui thì chị cứ việc mắng em, em nhận, nhưng chị đừng có lớn tiếng như vậy, chị còn phải thử vai nữa, chị như thế sẽ làm cho mọi người có ấn tượng xấu với chị đấy."

Nam Ngôn lạnh lùng nhìn Bùi Tuyết.

Kỹ thuật diễn xuất của cô gái này được đấy, chỉ cần vài ba câu đã có thể tẩy trắng được không biết bao nhiêu lần.

"Thứ nhất, tôi không có giận cô, tôi chỉ ghê tởm cô thôi."

Giọng nói của Nam Ngôn rất lạnh nhạt: "Thứ hai, cô biết rất rõ mọi chuyện như thế nào, đừng có mà nguỵ biện ở đây, sự thật ra sao trong lòng cô biết rõ hơn ai hết. Thứ ba, cô không biết xấu hổ như vậy, ngay cả mặt mũi của bản thân cũng không cần, tôi mới trách cô có một câu mà cô đã giả vờ đáng thương uất ức như thế rồi, cho ai xem đây? Thứ tư, người khác có ấn tượng không tốt với tôi, chẳng phải là do Bùi tiểu thư cố ý hay sao?"

"Thứ năm....." Nam Ngôn đứng dậy, cầm lấy kịch bản và ly trà sữa trong tay, liếc mắt nhìn Bùi Tuyết một cái, "Bị cô ngồi cạnh như thế, tôi cảm thấy khó thở lắm."

Nam Ngôn cũng chẳng cần đến lớp huấn luyện nữa, cô không ngại hoàn toàn xé rách mặt với Bùi Tuyết.

Tránh xa người xấu, cả thể xác và tinh thần đều trở nên khoẻ mạnh.

Bùi Tuyết cắn môi nhìn Nam Ngôn đang bình thản dựa người vào tường tiếp tục đọc kịch bản, những người xung quanh nghe xong cuộc đối thoại giữa các cô đều nhìn lại đây với ánh mắt khác thường, lần này Bùi Tuyết quả thật là tức giận đến phát khóc.

Cô thật không ngờ, Nam Ngôn xé rách mặt nhưng không chừa một chút mặt mũi nào cho cô!

Ngay cả học sinh tiểu học đều biết nói chuyện nên nói uyển chuyển, còn Nam Ngôn thì sao? Là một nữ diễn viên trong giới giải trí hỗn loạn này, sao lại cứng ngắc như vậy chứ? Bình thường mọi người bất hoà với nhau, trong lòng đều biết đều hiểu nhưng chẳng phải đều ngầm che giấu, mặt ngoài vẫn tươi cười tủm tỉm trò chuyện với nhau sao?!

Bùi Tuyết lớn như vậy, nhưng chưa từng nhìn thấy người nào không thèm lưu lại mặt mũi cho người khác như Nam Ngôn cả, một chút đường lui cũng không cho cô.

Cô càng khóc càng hăng.

Nhưng lại không hề rời đi.

Bùi Tuyết che mặt lại, trong đôi mắt ánh lên vẻ ngoan độc.

Cô vất vả lắm mới nghe ngóng được Tưởng Tố đã đưa kịch bản này cho Nam Ngôn, vai công chúa mà Nam Ngôn muốn thử cũng rất phù hợp với cô, cô phải cố gắng hết sức để giành lấy cơ hội này! Vai diễn này cho dù cô không lấy được, cô cũng sẽ không để cho Nam Ngôn lấy được!

Bùi Tuyết nhìn ánh mắt của những người xung quanh, có chút tránh né nhìn chăm chú ly trà sữa mà Nam Ngôn đang cầm trên tay.

Cô như trông mong gì đó nhưng lại có vẻ phiền chán, ngồi cũng không yên.

Nam Ngôn không nhanh không chậm, lật kịch bản từ trang này đến trang khác, nhưng vẫn không có ý định động vào ly trà sữa.

Một lúc sau, có nhân viên công tác đến thông báo buổi thử vai sắp bắt đầu.

"Xin chào."

Nam Ngôn chủ động đưa tay ra ngăn cản nhân viên công tác.

"Phiền toái anh ghi chú lại giúp tôi một chút, ly trà sữa này là do Bùi Tuyết tiểu thư đang ngồi đằng kia đưa cho tôi, mọi người có mặt ở đây đều có thể làm chứng. Nếu có thể thì tôi mong anh có thể kiểm tra giúp tôi xem trong ly trà sữa này có bị cho thêm cái gì kì lạ không nhé."

Nam Ngôn vừa mỉm cười dứt lời xong, gương mặt của Bùi Tuyết ngay lập tức trở bên trắng bệch, kinh hãi đến không còn một giọt máu.

[3068 words | Đã beta]

16/8/2020

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện