Ăn tối xong cậu liền dọn dẹp bàn ăn sau đó chậm rãi đi lên phòng, hôm nay cậu không muốn vẽ truyện nữa chắc tiếp tục ngủ thôi, dù sao cũng không cần phải chờ người về.
Mặc dù mỗi ngày đều làm như vậy hôm nay không cần thiết cứ cảm thấy thật trống trải, cả căn nhà rộng lớn này cũng chì còn một mình cậu.
Sau này nếu có mua nhà thì cậu sẽ chọn một căn nhà nhỏ một chút sống một mình là vừa đủ rồi.
Nghĩ như vậy cậu liền chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau cậu lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Lần này người gọi lại là mẹ của Nguyễn Minh Hoàng, nhìn thấy tên người gọi cậu không khỏi mở bừng mắt lòm còm ngồi dậy rồi bắt máy:
"Mẹ, chào buổi sáng ạ."
"Chào buổi sáng, con đã dạy chưa." Lê Tú bên kia đầu dây dịu dàng hỏi.
Cũng gần hai tháng rồi bà chưa gặp con dâu mình, công việc của con trai bận rộn nên không có thời gian chở cậu về nhà chính để gặp bọn họ.
"Con dạy rồi ạ."
"Mẹ nghe nói hôm qua Minh Hoàng đã đi công tác nên hôm nay mẹ muốn hỏi con muốn đến nhà chính cùng dùng bữa với ba mẹ cùng ông nội không." Lê Tú khẽ hỏi: "Con đừng lo mẹ đã nhắn tin cho chồng con, nó cũng không có ý kiến gì chủ yếu là hỏi ý của con thôi."
"Đúng rồi em trai của con cũng nhớ con lắm, hôm nay là chủ nhật nó không cần phải đi học nên cứ nằng nặc đòi gặp con."
"Vậy được ạ, con sẽ đón xe đến nhà." Phan Miêu Vũ nghe vậy cũng không tiện từ chối.
"Không cần...!Không cần mẹ đã kêu tài xế sang đón con rồi.
Vậy nhé chút gặp con." Lê Tú vội vàng nói rồi cúp máy giống như bà sợ cậu từ chối ý tốt của mình vậy.
Phan Miêu Vũ ngơ ngác nhìn điện thoại rồi không khỏi thở dài nhận mệnh vào nhà vệ sinh.
Hôm qua cậu đã không tắm rồi, giờ phải tắm rửa một chút rồi mới thay đồ chạy xuống nhà.
Nhìn đồng hồ treo tường ở phòng khách khiến cậu không khỏi thở dài.
Hiện tại chỉ vừa tám giờ, có lẽ bà ấy chờ đến khi cậu đến nơi liền chuẩn bị cơm trưa luôn.
À đúng rồi cậu phải nhắn tin cho dì Loan đã, không dì ấy lại phải chạy đến đây một chuyến.
Chờ thêm vài phút thì chuông cửa vang lên, cậu nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Cậu cũng không lo lắng người bên ngoài không phải người quen bởi vì nếu như không có chứng minh thân phận cùng với cuộc gọi báo trước của Nguyễn Minh Hoàng thì không có ai có thể qua được khu kiểm tra của bảo vệ cả, nói gì là chạy đến trước cửa nhà.
Đúng như những gì cậu nghĩ người bên ngoài cửa là tài xế của ông nội Nguyễn, ông ấy đã làm cho Nguyễn gia trên hai mươi năm vì vậy rất được Nguyễn gia tin tưởng.
"Cháu chào bác ạ." Phan Miêu Vũ cười nói.
Bác Quý cúi đầu: "Chào buổi sáng cậu Vũ."
"Chúng ta đi thôi ạ." Phan Miêu Vũ dẫn đầu đi ra ngoài xe.
Cậu mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Bác Quý cũng nhanh chóng ngồi lên, chiếc xe chậm rãi chạy ra cổng.
Trong xe cực kỳ yên ắng khiến Phan Miêu Vũ cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, cậu mơ màng nhìn khung cảnh bên ngoài, xe cộ tấp nập, người đi đường cũng khá nhiều, có rất nhiều hàng