Chín giờ bốn mươi lăm, chiếc xe đen chạy vào trong sân của nhà chính Nguyễn gia.
Lê Tú vội vàng đi ra đón người.
Phan Miêu Vũ từ trong xe bước ra, sắc mặt trắng bệch khi nãy của cậu đã trở lại bình thường, dù sao cậu cũng là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, kết cục đã định nam nữ chính phải ở bên nhau, cho dù hiện tại cậu đã không còn giống nguyên chủ nhưng kết cục của nguyên chủ cậu chưa chắc có thể thoát được.
Cậu muốn sống, thật sự muốn sống nếu như nam nữ chính đã có tình cảm với nhau vậy không bẳng cậu rút lui càng sớm càng tốt, bảo toàn mạng sống tránh xa nhân vật chính.
"Tiểu Vũ con đến rồi, mau, mau vào trong đi.
Ông nội cùng ba con đã chờ từ sớm." Lê Tú kéo lấy tay cậu nhanh chóng đi vào nhà.
"Mẹ ngài chậm chậm thôi, coi chừng dưới chân." Phan Miêu Vũ thở dài nhìn bà, lo lắng bà không cẩn thận liền vấp phải thứ gì đó ở dưới chân.
Hai người đi vào nhà liền nhìn thấy ông nội Nguyễn cùng Nguyễn Quan đang trông ngóng nhìn ra cửa.
"Con chào ông nội, chào ba ạ." Phan Miêu Vũ mỉm cười chào hỏi, không hiểu sao cậu lại cảm thấy thật thoải mái ấm áp mỗi khi đến nơi này, có lẽ do người nhà Nguyễn gia đã cho cậu một chút tình thương mà đến cuối cùng cậu không thể đền đáp lại.
"Ngoan.
Lại đây ngoài nào." Hai người đàn ông lớn tuổi trong nhà nhìn cậu đầy hiền hòa.
"Vâng."
Lê Tú kéo cậu đến ghế rồi ngồi cùng cậu, bọn họ cũng biết hiện tại cậu đang vẽ truyện tranh để kiếm chút tiền.
Cho dù một đứa con dâu không có chút cầu tiến thì họ cũng không cảm thấy thất vọng.
Không chỉ vậy bọn họ còn ủng hộ bộ truyện tranh vừa được xuất bản của cậu trong một năm qua, đối với bọn họ cậu chính là đứa trẻ đáng yêu nhất, nếu chọn giữa con trai cùng con dâu thì chắc chắn họ sẽ bán luôn con trai mình.
"Tiểu Vũ hôm nay con ở lại đây chơi cùng tiểu An nhé.
Nó tối ngày đều đòi đi gặp con." Lê Tú vỗ nhẹ lên tay cậu.
"Đúng rồi, tiểu Hoàng hôm nay chắc chưa về đâu con cứ ở lại đây đi." Nguyễn Quan gật đầu phụ họa vợ mình.
Ông nội Nguyễn cũng cười lôi kéo: "Cũng lâu rồi không được gặp con, ở lại nhà một đêm ngày mai tiểu Hoàng đến đón con về."
Phan Miêu Vũ thở dài nhưng cũng vui vẻ mà đồng ý.
Cậu không quen với sự nhiệt tình của bọn họ nhưng cậu không ghét cảm giác được yêu thương này.
Kiếp trước của cậu chưa từng được người khác chiều chuộng yêu thương đến như thế.
Khi có ký ức của nguyên chủ cậu đã chắc chắn người nhà họ Nguyễn là người tốt, trọng tình trọng nghĩa.
Bởi vì nguyên chủ cứu người nhà họ họ liền nhớ mãi không quên, cho dù sau này nữ chính bước vào cửa Nguyễn gia thì họ cũng xem như cô không hề tồn tại trong nhà.
Trong lúc bốn người nói chuyện thì trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Nguyễn Minh An vừa thức dậy liền nhanh chóng chạy xuống.
Nhìn thấy Phan Miêu Vũ ngồi trên phòng khách nhóc liền vui vẻ gọi: "Anh Vũ.
Em nhớ anh quá đi."
Hai năm trôi qua Nguyễn Minh An từ một đứa nhỏ tám tuổi lùn hơi mập mạp trở thành một đứa nhỏ mười tuổi cao lớn đầy sức sống.
Hiện tại cậu nhóc chỉ còn kém cậu một