Phan Miêu Vũ được Hồ Phi Tuấn chăm sóc hai ngày cuối cùng thân mèo này của cậu cũng trở nên khỏe mạnh.
Sau khi được anh ta cứu cậu liền biết cơ thể của mình đã bị thương rất nặng, không chỉ gãy xương mà phần đệm chân bởi vì đi quá nhiều mà bị bong tróc rất nặng, làn da sau lớp lông cũng bị trầy xước chảy máu khá nhiều.
Nói ra nếu như không phải Hồ Phi Tuấn cứu cậu thì có lẽ cậu đã trở thành một cái xác mèo nằm ở bên đường quốc lộ đầy cô độc.
Nghĩ đến chuyện này cậu liền không khỏi cảm kích anh ta rất nhiều.
Nhưng sau mấy ngày ở cạnh nhau không những cảm kích cậu còn cảm thấy cực kỳ hài lòng với con sen này.
Rõ ràng trong nhà không có bất kỳ con vật nào khác ngoài cậu nhưng người này lại cực kỳ thích ôm cậu, thích nói chuyện với cậu cũng thích chơi đùa cùng cậu.
Anh ta biết cậu bị thương nặng nên mỗi khi chơi đùa đều cực kỳ nhẹ nhàng cẩn thận giống như lo lắng chỉ cần lỡ tay một chút thì cậu sẽ chết.
Rõ ràng là một người yêu thích động vật như vậy nhưng sao anh ta chưa từng nuôi bất kỳ con gì vậy, chẳng lẽ bởi vì phù hợp với tạo hình của một nhân vật phản diện.
Phan Miêu Vũ buồn cười nghĩ.
Nhưng cậu không hề biết mình đã đoán trúng.
Hồ Phi Tuấn là một người rất thích động vật, nhất là những con có lớp lông ấm áp mềm mại.
Anh ta luôn muốn nuôi những con thú cưng để có thể ôm ấp hun hít nhưng kỳ lạ là mỗi khi anh ta đến gần bọn chúng thì trong mắt chúng nhìn anh ta giống như là mãnh thú vậy, con nào con nấy đều sợ hãi mà chạy ra xa, cả người không ngừng run rẩy.
Tuy anh ta yêu thích chúng nó nhưng anh ta không phải loại người sẽ ép buộc chúng nó về với mình, vì vậy sau này anh ta không mua bất kỳ con thú cưng nào cả, cho dù rất thích nhưng cũng không phải không có chúng thì không được.
Hồ Phi Tuấn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình nhìn thấy một con mèo liền yêu thích nó từ ánh mắt đầu tiên.
Nhưng anh ta rất sợ nó cũng sẽ như những con thú khác mỗi lần nhìn thấy anh ta liền chạy đi thật xa.
Không, nó không chạy sau khi nó tỉnh dậy thì đã không chạy mà lại cực kỳ thưởng thụ sự chăm sóc của anh ta.
Rất kỳ lạ, không hiểu sao khi anh ta nhìn vào mắt nó lại cảm thấy nó cực kỳ có nhân tính, mỗi khi anh ta cùng nó nói chuyện lại cảm thấy hình như nó hiểu anh ta đang nói nói gì nhưng lại che dấu mà không đáp lại chỉ có khi anh ta bất ngờ lên tiếng thì nó mới giật mình lên tiếng mà thôi.
Đúng là kỳ lạ.
Hồ Phi Tuấn trầm ngâm ôm lấy mèo con vào lòng rồi dùng tay vuốt ve bộ lông mượt mà của cậu.
Phan Miêu Vũ được anh vuốt ve mà không khỏi buồn ngủ, kể từ khi cậu