Nguyễn Minh Hoàng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, anh ngước đầu ra khỏi lớp lông mềm mại của mèo con rồi bình tĩnh ngồi lại trên ghế, tay anh vẫn ôm chặt mèo con không có ý định buông ra.
Hai mắt anh nhìn người đàn ông ở đối diện.
Hồ Phi Tuấn cùng anh từ trước đến nay đều là đối thủ một mất một còn, trước khi anh hoàn toàn đưa công ty lên tầm cao cả nước thì anh ta đã đứng đầu nhân sinh của mình.
Nhưng kỳ lạ là cả hai chưa từng có việc đụng độ đến nhau nhưng lại luôn xem đối phương cực kỳ ngứa mắt.
Chỉ là Nguyễn Minh Hoàng cảm thấy từ sau khi Phan Miêu Vũ ở cạnh anh thì cái cảm giác này hoàn toàn không còn nữa, ngược lại anh còn cảm thấy hành động trước đây của mình đúng là ngớ ngẩn.
Mà chính Hồ Phi Tuấn cũng đối xử với anh giống như kẻ thù nhưng sau đó anh lại không còn bị anh ta ngáng đường như trước nữa.
Cứ nghĩ sau này hai người sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nhưng không ai ngờ được một ông chủ ở công ty lớn như anh ta lại chính miệng mời anh hợp tác đối phó với Phan gia.
Nguyễn Minh Hoàng tụy nghi hoặc nhưng trong lòng cũng cảm thấy may mắn, với thực lực của anh hiện tại thì việc để Phan gia phá sản là bất khả thi, chèn ép được bọn họ đã là nhờ số tiền khủng mà anh kiếm được nhưng bọn họ muốn thoát khỏi tình trạng này chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Phan Miêu Vũ bị anh vuốt ve một cách sung sướng liền không nhịn được mềm mại kêu một tiếng: "Meo, meo."
Cậu hoàn toàn không định nói gì chỉ là bản năng khiến cậu gầm gừ kêu lên mà thôi.
Hồ Phi Tuấn nhìn mà ấm ức không thôi, hình như anh ta lỡ nuôi một con mèo vô ơn rồi.
Thời gian bọn họ sống chung mèo con chưa từng có hành động này, rất rõ ràng bởi vì người vuốt ve cậu là Nguyễn Minh Hoàng nên mới như thế.
Anh ta hậm hực mím chặt môi.
Trước giờ tính tình anh ta không tốt nhưng trước mặt mèo con anh ta lại không thể làm gì, đành phải lên tiếng trước phá vỡ không gian im lặng này:
"Nguyễn tổng."
"Hồ tổng." Nguyễn Minh Hoàng lịch sự đáp lại nhưng tay vẫn không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mại.
"Trợ lý của tôi cũng đã bàn bạc chuyện với ngài qua điện thoại rồi đấy." Hồ Phi Tuấn chậm rãi nói, sắc mặt càng trở nên đen xuống: "Không biết ngài nghĩ thế nào."
Càng nhìn sự thưởng thụ cùng ánh mắt long lanh đó của mèo con anh ta bỗng cảm thấy hình như mình mất đi mèo cưng là chuyện chắc chắn rồi.
Đúng là một con mèo vong ơn mà.
Hồ Phi Tuấn tgở dài, nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng anh ta lại không nỡ nói gì, mèo con nhà mình có linh tính bao nhiêu anh ta là người rõ nhất lỡ như nó thật sự bị anh ta nói cho tự ái rồi từ nay về sau không về thăm anh nữa thì sao.
Như vậy không phải đau lòng chết anh ta sao.
Tuy anh ta không thể