Rừng rậm Vu Thế, đây là một khu rừng cực kỳ nguy hiểm trên Huyễn Linh đại lục
(Tác giả: Tác giả quên mất tiêu đây là cái đại lục gì rồi, cứ gọi bừa thôi vậy, nếu sai mọi người nhớ nhắc ha.). Không chỉ bởi vì bản thân khu rừng có nhiều yêu thú và ma thú cấp cao, mà còn bởi vì nó thông với Ma vực, là bình chắn thiên nhiên giữa Huyễn Linh đại lục và Ma giới. Người dân trên đại lục đều không dám lại gần đây, thậm chí ngay cả tu sĩ nếu không có thực lực nhất định cũng không dám dễ dàng bước vào. Đương nhiên vẫn sẽ có một vài tán tu hoặc môn phái tới đây lịch lãm, nhưng tất cả đều là kết đội mà đi, trừ phi thực lực lên tới Hoá Thần kỳ, nếu không không có người dám một mình mà tới.
Mà lúc này bên ngoài rừng rậm Vu Thế lại tụ tập rất nhiều tu sĩ hoặc tán tu, hoặc là người của đại môn phái tiểu môn phái tụ tập. Sở dĩ có nhiều tu sĩ tập trung tại rừng rậm Vu Thế như vậy là vì nghe nói bí cảnh Hoằng Quang sắp mở, hơn nữa nghe đồn từ phương hướng của rừng Vu Thế gần đây còn xuất hiện ánh sáng, e rằng sắp có bảo vật xuất thế.
Mặc dù là thế nhưng hầu hết chỉ có tán tu và các môn phái nhỏ tới tham gia, còn các đại môn phái thì hoàn toàn không đem sự kiện này để vào mắt. Tuy Hoằng Quang là bí cảnh, nhưng nó cũng không phải là bí cảnh gì cao cấp, bên trong chỉ có một ít linh vật linh thực cấp thấp, mấy cái tin đồn bảo vật đương nhiên cũng càng không thể bị các đại môn phái nhìn vào trong mắt. Người dẫn đội tu vi cao nhất cũng chỉ có Kim Đan trung kỳ mà thôi.
Lúc này, một thanh niên một thiếu niên quần áo lụa trắng lững thững xuất hiện trước bìa rừng Vu Thế khiến cho những đoàn đội khác phải chú ý. Ở đây hầu hết đều kết đội từ mười tới mười lăm người, bỗng dưng xuất hiện một tổ hợp chỉ có hai người, hơn nữa trong đó còn có một cái chỉ có Luyện khí tầng 9 (
Tin tưởng ta, nam chính chắc chắn không chỉ có luyện khí tầng 9 đâu), này không nghi ngờ là tiến vào rừng Vu Thế chỉ có thể chịu chết. Lại thêm dung mạo của hai người thực sự quá xuất chúng, cho dù trong giới tu chân tuấn nam mỹ nữ nhiều như mây cũng là đứng đầu, đương nhiên sẽ phải khiến cho những người khác nhìn chằm chằm.
"Tiên nhân, tiên nhân, chính là hai tên tiểu tử kia!" Một tên thanh niên đang xum xoe bên một tên thanh niên khác mắt sắc nhìn thấy hai người, lập tức kêu to. Người này không ai khác chính là Vương Tài.
"Hai tên đó?" Thanh niên bị Vương Tài gọi tiên nhân híp mắt đánh giá Thừa Thanh và Lăng Dạ, thấy chỉ là một Luyện khí tầng 9 và một người bình thường (
tên này không nhìn ra được tu vi của Thừa Thanh), liền yên tâm trong lòng. Hắn đường đường một Trúc Cơ trung kỳ muốn xử lý một Luyện Khí và một người thường quả thật là dễ như trở bàn tay. Chỉ cần dạy dỗ hai con kiến, bản thân lại có thể thu được một món lợi từ tên phàm nhân kia, cớ sao mà lại không làm. "Được, đi theo bản tiên nhân, ta giúp ngươi trả thù."
Thừa Thanh nhìn đám người trước mặt, thật sự là có sức động muốn che mặt. Trong khi hắn còn đang khắp nơi đề phòng sợ tên Vương Tài ở nơi nào đánh lén, lại không ngờ hắn ta đường đường chính chính dẫn theo người qua đây đánh hội đồng. Nên nói người ở đây ngây thơ chất phác, vẫn là nói nhân vật phản diện chỉ số thông minh dưới trục hoành đâu?
Về phần tu vi của nam chủ, mười lăm tuổi đã Luyện Khí tầng 9, tuy nói là tư chất không tồi nhưng nếu muốn nói là thiên tài thì thật là kém xa, chứ đừng nói là phải làm nhân vật chính. Thế nhưng Thừa Thanh cũng không thấy lo lắng. Dù sao lúc này nam chính cũng chưa thức tỉnh huyết mạch, cũng chưa rơi vào ma vực, kì ngộ bí quyết còn chưa gặp được, tiến triển bình thường như vậy cũng rất là dễ hiểu. Cho nên lần này hắn mới xuất quan đưa Lăng Dạ đi thu thập bảo bối đây~
Theo định luật nhân vật chính thì chỉ cần chủ giác đi dạo dạo ngoài đường, tuỳ tiện nhặt hòn đá cũng là tài liệu luyện chế cấp thần, giúp đỡ cái ăn mày cũng là cao nhân lánh đời, vì thế Thừa Thanh tin tưởng vững chắc chỉ cần nam chủ đi ra ngoài nhiều một chút, liền có một đống lớn pháp bảo bảo bối thi nhau chạy đến. Huống chi còn có hắn đã biết kịch tình ở đây, đảm bảo ngắn ngủi vài năm nam chủ liền thăng tới Hoá Thần Kỳ cũng được.
"Các ngươi muốn gì?" Thừa Thanh sắc mặt thanh lãnh hỏi, mặc dù đã thừa biết mục đích của bọn họ.
"Ta là Vương Bát Hoành, đệ tử Tu Sơn môn phái. Các ngươi dám tổn hại người phàm, ta muốn thay trời hành đạo." Vương Bát Hoành kiêu ngạo nâng cằm nhìn bọn họ, giọng nói kia như là hắn cùng Thừa Thanh nói chuyện liền là vạnh hạnh của hắn.
"..."
Thừa Thanh thật sự muốn nói cái tên này nên đổi tên luôn thành Vương Bát đản đi. Cái nhà họ Vương này đặt tên thật đúng là toàn... Cực phẩm!
"Chỉ là một Trúc Cơ đã muốn thay trời hành đạo, đúng là kiêu ngạo. " Thừa Thanh nắm lấy tay Lăng Dạ ý bảo để hắn giải quyết, quanh thân khí thế dần dần tản ra.
"Ngươi... Ta cảnh báo ngươi, ta chính là đệ tử Tu Sơn môn phái, người dẫn đội của môn phái ta đã có tu vi Kim Đan trung kỳ, hai cái tán tu các ngươi nơi nào là đối thủ của trưởng lão. Nếu muốn sống thì mau quỳ xuống tạ lỗi với ta, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng sống." Vương Bát Hoành thấy khí thế trên người Thừa Thanh không tầm thường, liền đem môn phái ra làm chỗ chống lưng, càng nói lại càng thấy tự tin, cuối cùng hoàn toàn không thèm đem Thừa Thanh để vào mắt, tập trung linh lực muốn nhân cơ hội đánh lén hai người bọn họ.
Động tác nhỏ này đương nhiên không qua khỏi mắt của Thừa Thanh, hắn chẳng buồn nhiều lời thêm, ống tay khẽ phất, tên Vương
Bát Hoành lập tức bị quạt bay ra xa mấy chục mét, phun ra một búng máu rồi ngất đi.
Những người xung quanh vốn đang xem kịch vui, cho rằng hai sư đồ Lăng Dạ nhất định liền chịu thiệt, lại không ngờ sức chiến đấu của Thừa Thanh lại mạnh mẽ tới như vậy, nhất tề im lặng, không dám cười đùa chỉ trỏ nữa.
Lăng Dạ ở đăng sau vui tươi hớn hở vây quanh Thừa Thanh nịnh nọt (
Chả biết tại sao lại viết cái câu OCC thế này vào nữa..__.)"Ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao đệ tử của Tu Sơn phái chúng ta lại bị thương?"
Một giọng nói âm lãnh vang lên, đám người tự động tránh ra một con đường cho nam nhân trung niên đi tới. Hắn có tu vi Kim Đan trung kỳ, ở trong đám tán tu và môn phái nhỏ này đã được coi là cao thủ đứng đầu.
"Là các ngươi làm thương đệ tử của ta?" Ánh mắt âm độc của nam nhân trung niên lập tức nhìn chuẩn xác vào hai người Thừa Thanh. Xem bộ dạng này cho dù là Thừa Thanh có giải thích gì thì hắn cũng đã nhận định là bọn họ làm hại tên Vương Bát Hoành kia trước.
Nếu giải thích cũng vô dụng thì Thừa Thanh cũng lười đi giải thích, Lăng Dạ lại sẽ càng không vì mấy con kiến mà đi bận tâm, thứ hắn bận tâm duy nhất chỉ có sư phụ hắn mà thôi.
Thấy hai người Thừa Thanh hoàn toàn không đem mình để vào mắt, Lưu Vũ tức giận phản cười, "Được, được lắm. Các ngươi dám vô cớ đả thương đệ tử của Tu Sơn phái chúng ta, vậy chuẩn bị giác ngộ chịu chết đi!"
Rất tốt, đánh pháo hôi liền có thể xoát tiểu tiểu tiểu boss. Đánh tiểu tiểu tiểu boss lại nhảy ra tiểu tiểu boss. Có lẽ đánh xong tên này liền có thể kết thù với cả cái Tu Sơn môn phái gì gì kia rồi. Thừa Thanh vô cùng nghiêm túc suy nghĩ có nên mang theo nam chủ chạy tới hang ổ của bọn chúng một phát bưng cả ổ, diệt trừ hậu hoạn và lôi thôi sau này hay không, cũng tiện nhanh chóng mà hoàn thành nhiệm vụ.
"Đệ tử của các ngươi vô cớ chặn đường chúng ta còn muốn ra tay đánh lén, chẳng lẽ ngươi không nên cho chúng ta một công bằng?" Thừa Thanh thu lại tay áo, thản nhiên nói.
"Nói bậy! Tiên nhân, là hai kẻ này đánh tiểu nhân bị thương, cho nên Vương tiên nhân mới thay tiểu nhân đòi lại công bằng, ai ngờ hắn cậy mình có chút yêu phép liền đánh lén!" Vương Tài vốn thấy Vương Bát Hoành bị giây bại, liền sợ hãi trốn ở một bên, nhưng thấy có chỗ dựa mới liền vội vàng nhảy ra xoát độ tồn tại.
"Vậy là nhân chứng đã rõ ràng, các ngươi còn lời gì để nói không?" Mặc dù không biết tên phàm nhân thấp hèn này là ai, nhưng hắn đã giúp Lưu Vũ có lý do khởi binh vấn tội, vì thế cũng không thèm để ý hắn nhảy nhót ở trước mặt mình.
Lý do này lấy thật sự rất đầy đủ, nếu không phải nhân vật chính kia là hắn, hắn thật đúng là cũng muốn lên án cái tên xấu xa đó.
Đang lúc hai bên giằng co
(thực ra thì chỉ có những người vây xem cho là thế, còn Thừa Thanh thì chỉ đang nghĩ làm thế nào để không băng hình tượng mà vẫn có thể một lần bưng cả ổ Tu Sơn phái lên thôi) thì bỗng có một người xen vào giữa, "Hai vị đạo hữu này, không biết có thể nể mặt Chử mỗ mà bắt tay giảng hoà hay không? Hai vị hẳn cũng là vì bí cảnh Hoằng Quang mà đến, sao lại không bảo trì chút linh khí mà chuẩn bị cho việc tiến vào bí cảnh chứ?"
Người nói chuyện là Chử Hoàng, là trưởng lão của La Sơn phái. La Sơn phái lấy kiếm chủ tu, cho nên so với Tu Sơn môn phái có mạnh hơn một chút, mà bản thân Chử Hoàng cũng đồng dạng là Kim Đan trung kỳ, vì vậy Lưu Vũ cũng không muốn trực tiếp đối đầu với hắn.
(
khả năng đặt tên của tác giả đã chết, xin chớ thổ tào /-)"Nể mặt Chử trưởng lão, lần này ta bỏ qua cho các ngươi. Chờ khi tiến vào Hoằng Quang, chỉ mong 2 người có thể cẩn, thận, nhiều, hơn!" Lưu Vũ không cam lòng bỏ lại câu uy hiếp, liền sai đệ tử trong môn phái đem Vương Bát Hoành khiêng đi. Về phần Vương Tài, liền không cam lòng trừng mắt nhìn Thừa Thanh một cái, lại nghĩ hai người này đắc tôi với Tu Sơn phái, hẳn là sẽ không sống được bao lâu, thế này mới kéo đám người hầu rời đi. Dù sao đây cũng là bên ngoài Vu Thế rừng rậm, nếu không phải vì trả thù Thừa Thanh và Lăng Dạ thì người thường như hắn đời nào chịu tới nơi nguy hiểm này.
"Cảm ơn vì đã ra tay tương trợ." Tuy hắn không sợ Lưu Vũ, nhưng Chử Hoàng có ý tốt, Thừa Thanh cũng sẽ không đem ân tình này ghi nhớ. Khi nào vào bí cảnh, thuận tiện liền giúp đỡ Chử Hoàng một chút đi.
"Không có gì." Chử Hoàng bề ngoài vẫn duy trì ở bốn mươi tuổi, lúc cười rộ lên có chút hàm hậu, "Ta với tên Lưu Vũ kia nhìn nhau không hợp mắt, cho nên mới tiện tay giúp 2 tiểu tử ngươi mà thôi."
Từ khi tới giới tu chân chưa từng có ai dám gọi hắn là tiểu tử Thừa Thanh: "..."
Quả nhiên là hắn kết đan quá sớm, bề ngoài gần hai mươi tuổi nên trông quá non nớt hay sao?
-End chương 15.