Khi thanh kiếm kia sắp đâm xuống, đột nhiên sức nóng từ đâu phóng tới đánh bật hướng đi của nó. Không có đau đớn như dự đoán, Mạc Thiên khó hiểu mở mắt. Chỉ thấy sự khó chịu tức giận của Á Tư mà thôi.
Mạc Thiên ngoảnh mặt sang bên phải, tâm tình lập tức trở nên thảng thốt. Nam nhân vừa đến đang thở dốc, toàn thân chẳng còn hoàn hảo như trước mà trở nên nhếch nhác phong trần.
Mạc Chi Tuyệt phóng hoả cầu ngăn cản Á Tư, ánh mắt âm u nguy hiểm. Một khắc nhìn thấy Mạc Thiên có thể sẽ biến mất, hắn như điên lên. Mạc Chi Tuyệt không tưởng tượng được nếu cậu thật sự biến mất trước mắt mình thì sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Ban nãy nghe Phùng Bắc nói, Mạc Chi Tuyệt đã tức tốc đi tìm Mạc Thiên. Trở về toà chính thì gặp ngay cảnh phòng sách lộn xộn, hơn nữa chả thấy một ai. May mà từ trước Mạc Chi Tuyệt đã đánh dấu lên chiếc vòng cổ hoa lưu ly của Mạc Thiên, tức tốc tìm đến đây.
- Hừ, tên Phùng Bắc kia đúng là vô dụng, vậy mà không kìm giữ được.
Á Tư khó chịu lên tiếng, Mạc Chi Tuyệt ở đây chính là trở ngại của y. Đột nhiên một tia lôi điện lách tách vang lên, Á Tư co đồng tử, túm lấy một cành cây đu người lên né tránh.
Cây trước mặt Mạc Thiên gãy ngang, lôi còn dẫn thêm lửa nên ngay lập tức một mảnh nhỏ bị thiêu trụi. Chưa để Á Tư kịp định hình, liên tiếp vài tia công kích đều phóng đến, cái sau mạnh hơn cái trước, ép cho y vừa phòng bị vừa lùi xa.
Cảm thấy cơ thể được bế lên tựa vào lồng ngực ấm áp, Mạc Thiên ngây người. Mạc Chi Tuyệt cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu một cái.
- Đừng sợ, có ta ở đây.
Mạc Thiên do dự một hồi, rồi thốt lên.
- A Tuyệt.
Chỉ hai chữ thôi nhưng lại làm Mạc Chi Tuyệt đứng hình, tay bế cậu hơi gồng lên. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt Mạc Thiên, sắc thái biểu cảm của cậu hình như trở nên khác biệt hơn trước.
Thấy Mạc Chi Tuyệt mím môi không biết nói gì, Mạc Thiên vòng tay lên ôm cổ hắn, nhẹ giọng.
- Ta nhớ lại rồi.
Cậu nói một cách bình thản cứ như đây chả là chuyện to tát gì.
- Ừm.
Mạc Chi Tuyệt trả lời lại một tiếng. Hắn cũng không quá rõ ràng thái độ Mạc Thiên bây giờ là như thế nào.
- Xin lỗi.
Cậu nói tiếp, sau đó không để Mạc Chi Tuyệt khó chịu, vòng tay quấn chặt lấy cổ hắn.
- Xin lỗi đệ vì ta không dám đối diện với tình cảm của bản thân.
Trong tình cảnh này lại đi thổ lộ, đúng là buồn cười, thế nhưng Mạc Thiên cảm giác bản thân cần phải nói ra.
Mạc Chi Tuyệt ôm lấy cậu chặt hơn, lời nói này không phải do Mạc Thiên mất trí nhớ nói ra, là lời nói lúc cậu còn đang tỉnh táo.
- Ca ở đây là được rồi.
Có ca bây giờ là đủ rồi, mọi chuyện trong quá khứ xem như là ác mộng đi.
- Các ngươi có vẻ thong dong nhỉ?
Âm thanh của Á Tư vọng đến, trên người y có chút nhếch nhác. Sau khi khuôn mặt y hoàn toàn ló ra, Mạc Chi Tuyệt liền giật mình ngây người. Hắn lập tức nhìn kỹ Á Tư rồi cúi nhìn Mạc Thiên, có chút không xác định được.
- Chuyện này là sao?
Mạc Chi Tuyệt cau mày hỏi Mạc Thiên trong lòng mình.
- Chuyện này khá phức tạp, ta cũng không biết phải nói sao.
Hắn đoán trong này ẩn chứa rất nhiều sự tình, tuy nhiên hoàn cảnh không cho phép hỏi cặn kẽ được. Đặt Mạc Thiên ở một chỗ sạch sẽ an toàn, Mạc Chi Tuyệt quay mặt đối đầu với Á Tư.
Trước mắt cứ giải quyết tên này đã, hắn ghét những kẻ lấy khuôn mặt của cậu.
Tuy Á Tư rất mạnh, thế nhưng vẫn còn kém Mạc Chi Tuyệt nhiều.
- A Tuyệt, cẩn thận, dị năng của y hệ máu.
Hệ máu này hắn đã từng nghe qua, chỉ cần một giọt máu của đối phương có thể tiếp xúc liền bị nắm thóp ngay. Ứng phó chỉ còn cách đánh tầm xa, và may mắn dị năng Mạc Chi Tuyệt chủ yếu đều từ ngoài đánh vào.
Tuy rằng sức mạnh vừa bị tiêu hao quá độ, thế nhưng không ngăn cản nổi chán ghét của hắn. Bỗng một luồng ấm áp chảy vào, Mạc Chi Tuyệt sửng sốt cúi đầu. Mạc Thiên đang ra sức truyền năng lượng của bản thân vào.
- Đừng động.
Thấy Mạc Chi Tuyệt định thu tay, cậu vội càng ngăn cản. Hắn đành để im, nhận lấy. Được năng lượng bổ trở, cơ thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, suy kiệt ban nãy hoàn toàn tan biến.
Thấy đã đủ, Mạc Chi Tuyệt gật đầu, Mạc Thiên cũng không cố chấp truyền sức mạnh vào nữa. Á Tư yếu hơn hắn, vậy nên chuyện này nên giải quyết càng nhanh càng tốt.
Mạc Chi Tuyệt tạo thành quả cầu như ban nãy đã chiến đấu với thú Vương, có điều vì sức lực chưa
hồi phục hoàn toàn nên không thể mạnh bằng được. Nhưng thế này cũng đủ rồi.
Á Tư cau mày không rõ Mạc Chi Tuyệt định làm gì, nhìn cách hắn hội tụ lôi hoả như thế thì trở nên lo lắng. Nếu bây giờ có sức mạnh như cũ thì khác, nhưng khi nhảy xuống đây đã bị dịch chuyển sang cơ thể Mạc Thiên hết rồi. Vậy nên y cần phải giết Mạc Thiên rồi hấp thu nó.
Âm thanh sấm sét nổ vang trên đầu, Á Tư nhíu mi né tránh từng đợt sét bổ xuống, trúng phải thì tàn tật như chơi.
Cây cối đều bị đánh cho cháy xém, Á Tư xoa nhẹ vệt máu trên mặt, ánh mắt hung hiểm tức giận.
Đột ngột Mạc Chi Tuyệt phóng mạnh quả cầu đó ra, ngay lúc Á Tư mải né những đòn sét dữ dội. Y nghiến răng, mắt mở lớn.
Đùng!
Âm thanh chấn động toàn khu rừng, động vật gần đây đều đồng loạt bỏ đi hết. Mạc Chi Tuyệt che chắn Mạc Thiên khỏi những thứ bắn ra. Mạc Thiên hoảng hồn nhìn vụ nổ này, không nghĩ tới Mạc Chi Tuyệt lại mạnh đến vậy.
- Đệ thật... thật...
Không cách nào nói trọn vẹn câu, cảm nhận cơ thể ấm áp đột nhiên gục xuống, Mạc Chi Tuyệt lo lắng. Hắn ôm chặt lấy cậu, Mạc Thiên đang lấy tay ôm ngực mình, môi rỉ ra dòng máu.
- Ca, chuyện gì vậy? Đau ở đâu?
Nhìn sắc mặt cậu ngày càng nhợt nhạt, mồ hôi tuôn ra, hắn hoảng hốt. Bàn tay thăm dò vào toàn mạch động của cơ thể cậu, ấy nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường cả. Đây là lần đầu tiên Mạc Chi Tuyệt cảm thấy bất lực thế này.
- Ca, ca, Mạc Thiên!
Người trong lòng vẫn không ngừng co quắp, hắn trở nên luống cuống. Rốt cuộc là cái gì giở trò vậy?
- Ha ha ha.
Tiếng cười từ trong khói bụi phát ra, Mạc Chi Tuyệt đưa mắt nhìn theo. Á Tư toàn thân đầy máu, chật vật bước ra. Nhìn y dùng khuôn mặt Mạc Thiên trở nên như vậy khiến hắn phi thường khó chịu.
- Là hắn, dùng dị năng máu.
Mạc Thiên yếu ớt túm lấy ống tay áo của Mạc Chi Tuyệt, thở hổn hển nói. Nghe thế, áp suất lạnh lẽo phóng ra, đáy mắt hắn chứa đầy sự u ám.
- Đúng vậy, nếu ngươi manh động, tên đó sẽ chết đó.
Đã đứng xiêu vẹo như vậy mà vẫn có tâm trạng bỡn cợt, quả thật muốn tìm chết. Những căn bệnh từ dị năng thế này chỉ cần tiêu diệt vật gốc là sẽ thoát được.
Nhận ra sắc mặt Mạc Chi Tuyệt không đổi, trên tay ngưng tụ dị năng, Á Tư lập tức bóp chặt trái tim Mạc Thiên hơn.
- A!
Mạc Thiên nằm bệt xuống, mệt mỏi. Cậu lúc này hận bản thân quá vô dung, gây ra uy hiếp cho Mạc Chi Tuyệt. Hắn lạnh mặt, khó chịu, đau lòng khi nghe thấy tiếng kêu của cậu.
Cúi đầu bế lấy Mạc Thiên vào lòng, tìm cho cậu vị trí thoải mái nhất, dẫn năng lượng đi vào nhu hoà lại. Thấy cậu dần hoà hoãn liền yên tâm hơn chút.
Mạc Chi Tuyệt nhắm mắt lại, kiềm chế bản thân một chút, thế nhưng không thể, mắt toàn tơ máu dán chặt lấy Á Tư.
Á Tư bất thình lình nở một nụ cười, nhìn thẳng mắt hắn rồi nhếch môi, trực giác cho hắn biết có gì đó không ổn. Tay y đưa ra một vật gì đó phát sáng, ném lên không trung. Vật đó loé chút biến mất.
Ngực trở nên lạnh lẽo, Mạc Chi Tuyệt mở lớn mắt, không dám tin nhìn con dao cắm ngay ngực mình. Sự buốt giá, con dao mà ban nãy hắn vừa ca thán, hiện tại lại hoàn trả cho hắn một nhát sâu lên ngực trái, mà người làm không ai khác ngoài Mạc Thiên.