Cảm giác uể oải ngày càng gia tăng, kèm theo đó là ký ức đang dần trở về. Mạc Thiên cảm thấy trí nhớ của mình ngày càng hoàn thiện, cậu bình tĩnh ngồi trên giường, tay vuốt nhẹ lọn tóc xoã xuống che mặt.
Nếu như hệ thống gì đó báo cáo rằng cậu đã được 75% thì lần sắp tới sẽ là hoàn thiện ký ức. Mạc Thiên đã nhớ ra Niêm Quan lẫn Cao Lãng, và một vài người từng nói chuyện qua nữa. Cái tên Cao Lãng không ngờ lại như vậy, cậu chỉ nghĩ y là một kẻ sức mạnh khá cao, và cũng từng ngồi chung. Ai dè hiện tại, quả thật thâm sâu khó lường.
Làm gián điệp cho thú Vương, lừa dối cậu rằng từng thân thiết. Còn Mạc Chi Tuyệt là kẻ thù, lẽ nào câu này cũng là nói dối? Thế nhưng theo nguyên tác thì Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt làm kẻ thù là thật, nếu Cao Lãng đã nói dối mình từng thân thì khả năng cao sẽ nói dối về tất cả mối quan hệ của cậu.
Cơ mà như vậy thì cậu với Mạc Chi Tuyệt không phải kẻ thù sao? Cao Lãng chả ngu xuẩn đến nỗi tự dưng nhắc đến kẻ thù của cậu cả. Chậc, sao không cách nào nhớ lại toàn bộ vậy chứ.
Mạc Thiên cũng rất muốn nhớ lại Diệp Thần là ai, từng là gì với cậu. Biết đâu đây chính là điểm mấu chốt.
Hiện tại ngoài đoán cũng chỉ biết đoán mà thôi. Cậu cần một dữ liệu nữa, chỉ cần có nó là hoàn toàn có thể xâu chuỗi toàn bộ sự việc rồi. Cậu tin chắc cái thứ hệ thống kia sẽ giúp cậu.
Mạc Thiên thử gọi trong đầu mấy lần, ấy thế mà không có phản hồi. Cậu đành bỏ cuộc rồi phó mặc.
Không biết hiện tại ở ngoài kia chiến trận sao rồi, nghe nói quân trợ giúp đã đến.
Vụt.
Một đao dứt khoát, đầu của dị thú cấp năm đã rơi xuống. Niêm Quan mặt mày không có biểu hiện gì tiếp tục chém giết. Xung quanh nơi nơi tiếng la hét, tiếng gào ầm ĩ.
Dị thú ngày càng tràn vào nhiều hơn, mỗi lớp đều có một tên điều khiển. Niêm Quan nhìn về phía xa, tên điều khiển đang được một lớp dị thú cấp cao hơn bảo vệ, nếu không nhầm thì mặt mày tên đó đang khiêu khích.
Bây giờ cả hai phe đều đang cho những lớp dưới của mình đi ứng chiến, ngang tài ngang sức. Số lượng tử vong trái lại rất lớn.
- Tập trung đi.
Nhắc nhở một tên đang lơ là, Niêm Quan biến hoá vũ khí trong tay trở nên đa dạng hơn.
Dị năng phát động đến đáng sợ, Niêm Quan lén tránh vào một góc, sau đó cố gắng tiếp cận tên thủ lĩnh kia.
Y bước từng bước chậm rãi khó phát hiện, tay thủ sẵn phi tiêu sắc bén.
Bước chân như gió lướt qua, trên đường mạnh mẽ dứt khoát xử lý dị thú cản đường. Với khoảng cách là ba mươi li, Niêm Quan hạ thấp trọng tâm, nheo mắt nhắm chuẩn mục tiêu.
Y không nhắm vào tên thủ lĩnh mà nhắm vào những tên lẫn dị thú xung quanh. Hiện tại cấp bậc của Niêm Quan là hơn bảy mươi, một kích này có thể nói là sắc bén đến đáng sợ.
Vút, vút.
Tiếng kêu nho nhỏ mỏng manh vang lên, hai, ba, bốn cái phi tiêu lần lượt phóng tới. Nói thật chuyện này rất cần đến kỹ thuật cao, và không thể không thừa nhận Niêm Quan làm vô cùng tốt.
- Mẹ nó, cái gì vậy!!!
Mắt thấy mấy tên thuộc hạ kia lần lượt ngã xuống, tên thủ lĩnh cất tiếng chửi đổng, mặt mày lại càng hoang mang.
Lại một dị thú bảo vệ nằm im bất động, tiếng văng chửi thề càng lớn. Tên kia quay đi quay lại nhìn xung quanh, y nấp quá kín nên rất khó phát hiện ra. Có lẽ Niêm Quan cũng may, tên này không có kinh nghiệm cho lắm. Chả hiểu sao bọn người kia lại chọn đúng mấy tên kém cỏi này cơ chứ, xem thường đến như vậy?
- Mẹ kiếp!
Tiếng chửi đổng
vừa khó chịu vừa lo lắng, thủ lĩnh lập tức phóng xuất dị năng Thổ lên che chắn, ngăn cản công kích sắp tới.
Không tồi, vẫn đến cấp sáu mươi. Tên đó quét mắt nhìn rồi dừng lại ở vị trí Niêm Quan đang đứng. Niêm Quan cũng chẳng giấu giếm nữa, trực tiếp xông tới.
Tên đó dâng đất lên để người khác khó có thể di chuyển, khiến đường đi của y trồi lên, Niêm Quan bước vài bước sang bên phải, lập tức tránh thoát thành công.
Y men theo phương hướng đường đất, lấy đà từ chân trái xông tới, đao trên tay biến đổi thành một chiếc thương dẻo dai.
Lúc chiếc thương sắp đâm trúng ngực đối phương, tên đó lập tức lùi lại, phát động phòng ngự. Cơ mà dù sao một người tầm cấp sau mươi với một người đã trên cấp bảy mươi mà nói, chênh lệch sức mạnh không phải chuyện đùa.
Thương hoá kiếm, lưỡi kiếm sắc bén như múa lượn làm người ta hoa mắt. Niêm Quan hơi cúi người, nhanh như cắt chém phăng tầng tầng lớp lớp màng chắn Thổ, đâm thẳng khiến đùi trái đối thủ của mình bị tổn thương.
- A!
Tên đó hét lớn, cơ thể ngã xuống kêu rên. Niêm Quan chẳng chút lưu tình bước tới, nhắm chuẩn vị trí của tim sau đó đâm mạnh. Tên thủ lĩnh quằn quại một lúc, rồi chết trong trạng thái trợn trắng mắt. Một cuộc chiến nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất vô cùng đáng sợ.
Niêm Quan hừ nhẹ, lấy từ trong ngực một chiếc khăn tay, lau sạch máu dính vào tay lẫn kiếm.
Y liếc nhìn sự hỗn loạn kia nhíu mày, có vẻ như bên người đang dần chiếm thế thượng phong. Niêm Quan không do dự phóng xuất toàn lực, y muốn chuyện này kết thúc nhanh một chút.
Mạc Chi Tuyệt ngồi nhìn một chồng bản đồ chờ đợi thuộc hạ báo tin. Quả nhiên Niêm Quan đã chiến thắng trở về, thực ra việc này chẳng có gì đáng ngạc nhiên, hắn có thể đoán trước được rồi.
- Đem cái này cho Nhan Đình.
- Vâng.
Vài ngày trước khi nghe Nhan Đình báo cáo rằng Mạc Thiên đang tự tu luyện dị năng hắn liền lo lắng, sợ nhất chính là xảy ra việc như cũ. Thế nhưng Nhan Đình lại bảo khả năng của cậu tiến bộ một cách thần tốc và không có gì đáng lo ngại liền yên tâm đôi chút. Nếu Mạc Thiên đã muốn thì hắn sẽ giúp.
Đưa cho cậu cuốn tu luyện tốt nhất, gửi kèm một vài dòng nhắn nhủ. Có lẽ nhớ thương chỉ có thể thông qua bức thư này nói mà thôi. Hy vọng Mạc Thiên cũng chung cảm giác như hắn.
Mạc Chi Tuyệt đứng dậy, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ. Bầu trời đang dần chuyển tối, ánh sáng tà tà của chiều tàn thật ảm đạm. Thời khắc mặt trời đi xuống, kéo màn đêm đen lên, cũng là lúc gác lại toàn bộ tâm trạng.
Theo dự tính thì đêm nay sẽ là đêm đột kích vào bên trong chỗ thú Vương. Thăm dò lẫn đưa quân vào, tuy không hy vọng gì nhiều nhưng ít nhất có thể tìm ra cách tiêu diệt.