"Muội muốn cái đó à?" La Nguyên Nguyên chỉ vào đội ngọc bội.
"Ngươi sẽ lấy cho ta nếu ta muốn sao?" Liễu Anh Chi ngước lên.
"Gọi là tỷ tỷ! Tất nhiên nếu muội muốn ta sẽ mua cho muội!"
"..." Liễu Anh Chi im lặng một chút rồi nói "Vậy,... mua cho ta đi!"
"Xưng là muội muội!" La Nguyên Nguyên khẽ thở dài.
"Lão bá, tôi muốn mua đôi ngọc bội này! Bao nhiêu vậy?" La Nguyên Nguyên quay qua hỏi người bán.
"Tiểu cô nương, đôi ngọc bội này là cô nhìn trúng, cho cô ra giá đấy!" ông bác kia nói.
"Vậy 50 kim tệ thì thế nào?"
"50 kim tệ sao? Cũng khá đấy!" người kia vuốt cằm, miệng cười nhếch, lông mày hơi chếch lên.
"Được rồi! 100 kim tệ?"
Hắn ta không nói gì
"200?"
"Thành giao!" Hắn ta vui mừng nhận lấy kim tệ và đưa cho Liễu Anh Chi đôi ngọc bội kia.
Liễu Anh Chi vui vẻ nhận lấy, còn ngắm ngía món đồ này thật kỹ.
"Muội thích rồi chứ? Đi xem có gì nữa không nào!" La Nguyên Nguyên mỉm cười rồi lại quay người bước đi. Liễu Anh Chi nhanh chóng cất ngọc bội vào túi rồi chạy lại nắm tay để La Nguyên Nguyên dắt đi như ban đầu.
"Tỷ... ta muốn cái đó nữa!" đi một lát sau Liễu Anh Chi lại nhìn trúng một món khác, lần nãy lại ngoan ngoãn chịu gọi La Nguyên Nguyên là tỷ.
Sau khi mua xong món đồ kia, Liễu Anh Chi lại chạy qua nắm tay La Nguyên Nguyên đi tiếp.
*Chà... Mình nghĩ là ngày trước Y Dạ "thuần hóa" bọn mình chắc cảm giác nó cũng thế này nhỉ?*
( xem lại chương 21, 22 để biết Y Dạ thuần hóa ai nhé ^^)
.....
Bên Y Dạ, sau khi bị lạc...
*CMN,... mình lại bị lạc (đúng như dự đoán) rồi!* Y Dạ chảy mồ hôi.
*A... giờ này là giờ nào rồi nhỉ? Nãy giờ mình cứ theo ngắm chứ chưa mua được gì! Trời giờ thì nắng quá đi, chắc là gần trưa rồi!* Y Dạ lấy tay che mặt.
Đi thêm một lát nữa, Y Dạ trùng hợp thấy chỗ bán ô, dù liền tới mua một cái để tiện che nắng.
*A... mình chưa dùng dù che nắng bao giờ, trông thanh lịch ghê!* Y Dạ cười khúc khích rồi lại tiếp tục lượn lờ lòng vòng. Một lúc sau thì không biết thế nào mà lại lạc tới chỗ xiếc thú.
Nhìn vào trong chỗ người ta dựng rạp. Có rất nhiều người ăn mặc rách rưới đang cọ rửa cho đám thú diễn, có vài kẻ còn bị lôi ra đánh đập
*Chắc họ đã làm sai gì đó...* Y Dạ nghĩ.
*Dù biết ở thế giới này hệ thống nô lệ vẫn tồn tại nhưng đánh đập như thế cũng thật quá đáng đi?* Y dạ cau mày.
Càng nhìn càng thấy cảnh tượng này khó chịu, Y Dạ đành bỏ đi.
'Này! Thằng ranh kia! Mày đứng lại cho tao!' từ xa, Y Dạ nghe có tiếng gọi vọng tới, giật mình quay lại mới biết là có hai tên nô lệ đang chạy trốn và một đám chắc là lính canh đang đuổi theo
phía sau.
Chạy gần tới chỗ Y Dạ thì tên nhóc chạy trước bị vấp ngã, kéo theo người phía sau cũng bị ngã theo. Thế là bọn họ ngay lập tức bị bọn lính kia tóm được.
Y Dạ nhìn vào hai đứa trẻ bị bọn lính đạp vùi trên mắt đất. Toàn thân chúng toàn là vết bầm tím, vết roi da còn mới và còn có chỗ còn chảy mủ. Hiện trạng còn bị đạp xuống đất, bị đá đá bỏi mấy tên lính canh.
"Xin lỗi vị tiểu thư này! Đã làm cô kinh sợ rồi!" một tên lính canh nhìn thấy Y Dạ thì qua xin lỗi một tiếng rồi trở lại túm cổ hai đứa nhóc kia mà kéo lê thê đi.
Y Dạ chú ý vào hai đứa trẻ, nhìn vào đôi mắt lờ mờ của chúng, Y Dạ ngay lập tức gọi bọn lính lại.
"Xin lỗi nhưng hai đứa trẻ này là nô lệ để bán sao?"
Bọn lính kia nghe tới có mối làm ăn liền quay lại, đúng là dân buôn.
"Đúng đúng! Vị tiểu thư này, cô là ưng ý hai tên nhóc này sao?" tên lính lúc nãy trông có vẻ như là tên to nhất đám xoa xoa tay.
"Đúng thế! Ngươi sẽ bán cho ta chứ?"
"Tất nhiên tất nhiên! Bọn chúng khá bướng bình nên phải răn dạy nhiều nhưng thực ra chúng cũng có nét đẹp với được việc lắm! Chỉ là hiện tại hơi bẩn thỉu xíu, nếu như cô muốn ta liền đem chúng về tắm rửa rồi giao hàng tận nhà cho cô!" tên kia nhanh chóng đáp.
"Không cần, ta sẽ đưa họ đi luôn. Cứ việc nói giá ra rồi hoàn tất thủ tục đi!" Y Dạ nhìn bọn họ với ánh mắt sắc lạnh như tỏ rõ thị uy.
Tên linh cầm đầu kia cũng tự biết người đứng trước mắt mình chắc cũng to tướng nên đành bày mặt chuẩn kiểu dân buôn ra.
Miệng lưỡi ngọt sớt nói
"Ai da, vị tiểu thư này! Đúng là rất quả quyết a! Giấy tờ sở hữu của hai đứa nhỏ này ta trùng hợp có đem đây! Chỉ cần cô cho ta cái giá phải chăng một chút là chúng liền thuộc về cô"
"Bao nhiêu?"
"Chà chà! Cũng không nhiều, mua riêng là 700 kim tệ nhưng cô mua một đôi nên ta sẽ lấy cho cô 1200 kim tệ thôi! Giảm 200 rồi nhé!" hắn cười hà hà.
Y Dạ nhìn qua tình trạng yếu ớt của hai đứa trẻ kia, đành nhanh chóng giao tiền cho hắn, lấy toàn bộ giấy tờ liên quan. Sau khi đọc qua một lượt, chắc chắn rồi liền để cho lũ lính kia đi. Bọn lính kia vừa đi vừa vui vẻ đếm tiền.
Có vẻ như Y Dạ đã trả quá giá thành thật cho hai nô lệ nên bọn chúng đã trích một ít ra nhét túi. Y Dạ cũng không nói gì, hừ một tiếng rồi quay lại với hai tiểu nô lệ vừa mua được.