Sáng sớm hôm sau, khi ánh dương còn chưa ló dạng đoàn người của Ngụy Quân đã lập tức lên đường.
Lần này xuất phát y chỉ mang theo hai huynh đệ Lão Tam, Thẩm Dao cùng với hai chiếc xe chuyên dụng.
Một là chiếc Hummer đã được cải tiến do Ngụy Quân cầm lái, ngồi bên cạnh vị trí phó lái chính là Thẩm Dao.
Chiếc xe này chủ yếu dùng làm lá chắn cho bọn họ trong những tình huống nguy cấp.
Chiếc thứ hai chính là loại xe tải chuyên dụng dùng để chở hàng hóa, thực phẩm có tổng trọng lương lên đến 3 tấn.
Bên ngoài đã được bao bọc một lớp thép chống đạn mà Lão Tam chính là người điều khiển.
Hai chiếc xe cứ thế âm thầm nối đuôi nhau rời khỏi khu vực đội đi về hướng trung tâm thành phố P vùng lân cận.
Trên xe lúc bấy giờ, Thẩm Dao vẫn còn chưa thực sự tỉnh ngủ.
Hắn đánh tiếng ngáp dài một cái rõ to, hai tay khẽ vương ra vung loạn xạ trong xe.
Bị ảnh hưởng đến tầm nhìn, Ngụy Quân ngồi bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: "Rõ ràng đã biết sáng hôm nay phải lên đường sớm, vậy mà tối hôm qua vẫn còn muốn nháo một phen.
Tôi thực sự hết nói nổi cậu!"
Thẩm Dao còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng nghe vậy lập tức phản bác: "Anh còn nói, nếu không phải tên khốn nhà anh cứ nhất quyết ép tôi vào không gian tập luyện gì đó.
Tôi có thể nháo thành cái dạng này không??!!"
"Cậu bớt kiếm cớ cho tôi, luyện tập vốn là để nâng cao dị năng của cậu.
Không lẽ cậu muốn suốt đời cứ phải dựa vào người khác bảo toàn tính mạng của mình sao?"
"Tôi không có! Chẳng qua...!tôi thực sự không biết phải làm cách nào thôi!" Thẩm Dao rầu rĩ nói.
Biết hắn vốn không phải cố tình lười biếng Ngụy Quân cũng thôi công kích hắn.
Nhẹ giông nói: "Yên tâm, tôi tin cậu nhất định sẽ làm được."
Nghe y nói, Thẩm Dao cảm kích hỏi: "Anh tin tôi thật sao?"
"Không hề.
Tôi chỉ đang tin vào khả năng giảng dạy của mình thôi!" Ngụy Quân bình tĩnh đáp.
Thẩm Dao "....." (= _ =)
"Tên mặt lạnh chết tiệt!" Thẩm Dao thầm nghĩ.
Sau đó ôm một cục tức to đùng xoay người nhìn ra cửa xe, hoàn toàn mặc kệ y.
Mà Ngụy Quân bên cạnh đang bận lái xe cũng không rảnh quan tâm đến hắn, cả hai cứ thế im lặng suốt một quảng đường.
______________________________________________
Hơn một tiếng sau, tất cả đều đã có mặt ở trước cửa một trung tâm mua sắm trực thuộc khu vực thành phố P.
Sau khi quan sát tình hình một lượt trông cũng có vẻ an toàn, lại không hề phát hiện một bóng dáng tang thi nào lãng vãng xung quanh.
Ngụy Quân liền nhanh chóng chia đội sau đó phân bố công việc cho từng người, dặn dò kỹ với bọn họ trước những tình huống xảy ra bất ngờ.
Mọi người im lặng nghiêm túc lắng nghe, y dứt lời tất cả liền theo đó lập tức hành động.
Bốn người chia làm hai đội, trong đó Ngụy Quân và Thẩm Dao là cùng một đội.
Hai huynh đệ Lão Tam một đội, sau khi sắp xếp xong tất cả liền nhanh chóng chia nhau ra hành động.
Trong khi Lão Tam cùng với Lão Tứ chọn tầng trệt, nơi trưng bày các vật dụng dùng trong sinh hoạt cá nhân là mục tiêu thì bên đây, Ngụy Quân lại lôi kéo Thẩm Dao chạy như bay lên khu vực trên tầng hai, đập vào mắt bọn họ lúc này là vô số kệ hàng chất đầy thực phẩm.
Thẩm Dao đứng một bên trố mắt nhìn thẳng một đường từ vị trí hắn đang đứng cho đến cuối bức tường, xung quanh lúc này cũng phải có ít nhất hơn hai mươi gian hàng thực phẩm, lương thực khô sấy đủ loại đang nằm ngổn ngang không rõ trật tự.
Thấy hắn vẫn đứng yên như cũ nhìn không chớp mắt.
Ngụy Quân buông tay hắn ra bước lên phía trước nhắc nhở:
"Đừng nhìn nữa, mau chóng thu thập những thứ cần thiết, còn hạn sử dụng vào trong balo.
Chúng ta không có thời gian để cậu đứng đây chiêm ngưỡng bức tranh thời Mạt Thế đâu."
Thẩm Dao còn đang đứng đờ người ra đó nghe y nói liền lập tức hoàn hồn vội vàng mở balo trên người ra lụm nhặt các thứ cần thiết.
Một lát sau...!
Đương lúc cả hai đang tập trung lấy vật tư, Thẩm Dao đột nhiên dừng động tác trên tay lại.
Trên mặt hắn lúc này là vẻ mờ mịt, đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Ngụy Quân ở cách đó không xa, nhìn thấy hành động không bình thường của hắn.
Y hiếu kỳ tiến đến gần Thẩm Dao, lên tiếng hỏi:
"Cậu sao vậy? Cần tìm thứ gì sao?"
"Anh không cảm thấy ở đây, ngoài chúng ta ra vẫn còn ai đó chưa thực sự lộ diện à?" Thẩm Dao trả lời y, mắt vẫn chăm chú quan sát.
"Cậu đang nói đến hai người Lão Tam?"
Ngụy Quân theo trực giác trả lời, sau lại cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.
Y vội lên tiếng: "Không đúng! Hai người bọn họ chẳng phải cũng đang thu thập vật tư bên dưới sao?!"
"Tôi không nói đến người sống!" Thẩm Dao nghiêm túc giải thích.
Nghe hắn nói, Ngụy Quân dường như đã hiểu ra.
Không nói đến người sống.
Vậy chỉ có thể là người chết!
Đã là người chết lại còn muốn ẩn nấp...!
Ngụy Quân vô cùng kinh ngạc: "Là tang thi!"
Chưa đợi y kịp xác nhận, Thẩm Dao bên cạnh lại lên tiếng: "Anh thử nhìn hướng đó xem."
Ngụy Quân lập tức nhìn theo hướng Thẩm Dao vừa nói liền phát hiện, hóa ra phía sau cánh cửa ra vào kho thực phẩm quả thực có một người đang đứng nấp ở đó.
Không! Phải nói là tang thi mới đúng!
Trong khi Ngụy Quân còn chưa hết kinh ngạc về chuyện Thẩm Dao có thể cảm nhận được tang thi, người đi bên cạnh y lúc này lại tiêp tục lên tiếng.
Hắn nói: "Theo như tôi biết thì chỉ có tang thi sau khi đạt đến cấp 1 đỉnh cấp mới có thể sở hữu tri giác biết trốn tránh như tên này thôi."
Hắn dứt lời, cả hai liền đưa mắt nhìn nhau.
Trong ánh mắt đều tràn ngập lo lắng.
Đúng là như vậy, nếu nói về cuốn tiểu thuyết mạt thế mà Thẩm Dao đã từng đọc trước khi xuyên qua, trong đó có một điểm đặc trưng hoàn toàn khác so với những cuốn tiểu thuyết cùng loại.
Nếu như dị năng giả sau khi tu luyện có thể nâng cấp các kỹ năng tấn công cũng như phòng thủ hoặc thậm chí là tự tạo ra những chiêu thức mới cho bản thân thì ngược lại...!Tang thi cũng có thể!
Chẳng những thế chúng còn được tác giả đặc biệt ưu ái, chính là sau mỗi lần tu luyện dị năng lên một cấp bậc mới đồng nghĩa với việc từng giác quan, tri giác sẽ lần nữa được tái sinh.
Nói một cách cụ thể thì tang thi sẽ lấy lại được tất cả những giác quan, tri giác đã chết đi lúc bị thi hóa.
Nhưng chuyện đó