Ngụy Quân phía sau còn đang ra sức chiến đấu bất ngờ nghe thấy tiếng hét của Thẩm Dao, y ngay lập tức phóng ra một đòn tấn công về phía tang thi.
Thừa lúc nó còn chưa hồi phục nguyên trạng liền nhanh chóng chạy về phía hắn.
Mà Thẩm Dao sau tiếng hét vừa rồi tâm thần lại trấn định hơn bao giờ hết.
Hắn đưa mắt quan sát tình hình dưới chân mới phát hiện hóa ra thứ khiến hắn hoảng sợ khi nãy là những đoạn dây leo dài ngoằn ngèo đang chậm rãi di chuyển trên nền đất.
Nhẹ thở ra một hơi, hắn thầm nghĩ: "Cũng may không phải là rắn!"
Trên đời này, Thẩm Dao hắn sợ nhất là rắn!
Chỉ nghĩ đến thôi da gà trên khắp cơ thể đã đồng loạt nổi lên rồi.
Còn chưa kịp vui mừng khi không gặp phải khắc tinh, chợt nghe bên tai vang lên tiếng xé gió.
Thẩm Dao thừa biết chắc chắn là Ngụy Quân vì tiếng hét vừa rồi của hắn đã dứt khoát "quăng" con tang thi lại phía sau, còn mình thì đang tiến về phía này.
Như nhớ ra điều gì, Thẩm Dao vội lớn tiếng nhắc nhở y: "Đừng đến đây!"
Hắn đột ngột hét lên khiến Ngụy Quân suýt chút không kịp trở tay.
Y ngay lập tức dừng lại, đứng ở nơi cách Thẩm Dao không xa đưa ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn.
"Cậu làm sao?"
"Yên tâm.
Tôi không sao." Thẩm Dao trấn định đáp.
Nghe qua giọng nói của hắn, Ngụy Quân xác định hắn quả thực không sao.
Y sau đó còn đang định lên tiếng chất vấn Thẩm Dao vì cái gì không cho y sang đó giúp hắn thì lại nghe thấy tiếng Thẩm Dao vang lên lần nữa.
"Cẩn thận phía sau!" Hắn nói nhưng tư thế vẫn không hề thay đổi.
Thậm chí còn không có quay đầu.
Thẩm Dao dứt lời, Ngụy Quân hiểu ý liền nhanh chóng lách người sang một bên, tránh được đòn đánh lén từ phía sau của tang thi.
Khẽ mắng một tiếng, Ngụy Quân vội đứng lên trong tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
Ánh mắt cùng biểu cảm trên khuôn mặt của y như muốn ăn tươi nuốt sống, một đòn kết liễu con tang thi phiền phức trước mắt nhưng đáp lại sự giận dữ của y chỉ là một mảnh yên tĩnh đến đáng sợ.
Ở phía đối diện, con tang thi lúc này thay vì lao vào cùng Ngụy Quân chém giết thì ngược lại.
Nó chỉ đứng bất động ra đó mà không thèm điếm xỉa gì đến y, hoàn toàn đem tầm nhìn đặt vào nơi khác.
Chưa từng bị đối thủ ngó lơ Ngụy Quân lòng như lửa đốt, cố gắng kiềm chế lại tâm tình đang kích động.
Y đưa mắt nhìn theo hướng đã lấy đi sự chú ý của tang thi lại vô tình trông thấy tên ngốc Thẩm Dao đứng cách đó không xa, đang loay hoay muốn mở cánh cửa trước mặt ra.
Biết được ý đồ ngu ngốc của hắn.
Ngụy Quân thầm mắng một tiếng lại nhanh chóng chạy đến bên hắn, ý định ngăn cản hành động "tự sát" của Thẩm Dao lại nhưng người tính không bằng trời tính, y nhanh.
Đối thủ của y lại càng nhanh hơn.
Chỉ trong chớp mắt, lối đi của Ngụy Quân liền bị chặn khiến y vô cùng tức giận.
Vốn đang cố tìm cách tiêu diệt cái đuôi phiền phức trước mặt chợt nghe thấy ở phía đối diện, âm thanh mở cửa vang lên.
Một tiếng "kẽo kẹt" lấy đi mọi sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt lúc này, hai người một thi cứ như vậy cùng nhau đưa mắt nhìn vào trong cánh cửa kho hàng vừa được mở ra.
Trước mắt bọn họ, một khung cảnh gây chấn động lòng người từ từ xuất hiện.
Sâu bên trong dưới nền đất bên cạnh các kệ hàng nghiêng ngã có một thi thể nữ nhân đang ngồi ở đó.
Toàn thân khô quắm, ngũ quan không rõ, hai mắt lòi lõm đến đáng sợ.
Bề ngoài của nó trông không khác gì bộ dạng con tang thi đang đứng bên ngoài.
Chỉ có điều, trong khi con tang thi bên ngoài đang đứng trên chính đôi chân khô khốc như que củi của nó thì con bên trong lại phải ngồi vì không có chân.
Tuy toàn bộ thân thể đã khô héo đến mức không thể nhận dạng nhưng ít ra các bộ phận trên cơ thể nó đều đầy đủ, chỉ trừ mỗi đôi chân...!
Sau âm thanh mở cửa vang lên, nó chậm rãi xoay đầu về hướng bọn họ.
Có thể động tác nhìn qua rất thành thục nhưng thật chất đó chỉ là theo quáng tính của nó mà thôi.
Thử hỏi làm sao nó có thể nhìn thấy trong khi hai con ngươi đã biến mất khỏi hốc mắt từ đời nào rồi?!
Đối mặt với đôi mắt đã không còn nguyên vẹn, hai hốc mắt đen xì sâu không thấy đáy.
Tất cả mọi người đều chết lặng, mà con tang thi dường như không nghe thấy thêm bất kỳ tiếng động nào nên cũng chậm chạp xoay đầu đi hướng khác.
Mọi người xung quanh khi ấy vẫn chưa thể hoàn hồn chỉ duy nhất một mình Thẩm Dao sau một lúc liền thức tỉnh, hắn thầm nghĩ.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến con tang thi không thể xuất đầu lộ diện đi?!
Đưa mắt nhìn nó, nhìn vô số nhánh dây leo đang bò ngổng ngang xung quang nó hình thành một tấm thảm dây leo vô cùng rộng lớn.
Hắn âm thầm thán phục nữ tang thi "khuyết tật" bên trong.
Dù đã mất đi khả năng di chuyển nhưng vẫn cố gắng hỗ trợ đồng đội chiến đấu đến cùng.
Nhưng dù có thán phục đến mấy hắn vẫn không thể không tiêu diệt nó.
Thẩm Dao biết, nếu lần này hắn nhân từ tha cho nó một con đường sống thì chính là tự tạo ra tử lộ* cho bản thân.
Đồng thời cũng kéo theo Ngụy Quân chôn cùng.
Hắn tuy không phải là kẻ biết nghĩ cho đại cuộc nhưng cũng không phải là loại não cá vàng* không có đầu óc lại còn thích liên lụy đến người khác.
Đồng thời, với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết Mạt Thế mấy năm trường kỳ cũng giúp hắn phần nào hiểu được.
Ở thời thế loạn lạc như hiện tại, "Nhân Từ" chính là con dao hai lưỡi sẽ giết chết hắn bất cứ lúc nào.
Âm thầm siết chặt nắm tay.
Thẩm Dao quyết tâm xuống tay tiêu diệt nữ tang thi bên trong, tìm đường sống cho hai người bọn họ.
Đảo mắt quan sát tình hình xung quanh một chút, hắn im lặng tính toán.
Nếu như muốn tấn công một lần, đem toàn bộ dây leo cùng với con tang thi hóa băng cùng lúc thì xác suất thành công là rất thấp.
Vì với sức lực vốn có của hắn chỉ có thể tiếp cận, tiêu diệt nó trong một khoảng cách nhất định.
Nhưng cũng không thể trực tiếp di chuyển đến đó, mặc kệ "tấm thảm dây leo" dưới nền đất được.
Thẩm Dao hắn không dám đảm bảo rằng, chỉ sau một động tác nhỏ có thể hay không sẽ khiến hắn bị tấm thảm dưới chân quấn thành cơm cuộn, siết chặt cho đến chết.
Suy đi tính lại một phen, Thẩm Dao quyết định sử dụng chiến thuật "công thành đoạt đất".
Hắn cho rằng, thứ đầu tiên cần phải xử lý chính là lá chắn bảo vệ của tang thi.
Tấm thảm dây leo!
Chỉ cần đóng băng toàn bộ tấm thảm xung quanh tang thi, phá hủy tuyến phòng vệ của nó.
Đồng thời chặc đứt đường lui khiến nó rơi vào thế bị động, như vậy hắn sẽ dễ dàng xuống tay hơn.
Ngẫm lại một chút, cảm thấy kế hoạch tấn công mà mình lập ra vô cùng chặt chẽ không hề có sơ hở.
Thẩm Dao lúc này chỉ mong sao con tang thi "khuyết tật" kia đừng quá nhạy cảm với tiếng động xung quanh thì may ra, kế hoạch của hắn mới có thể diễn ra suôn sẻ!
Sau khi đã nghĩ ra được diệu kế, Thẩm Dao lập tức thực hành.
Hắn tập trung toàn bộ sức mạnh vốn có của bản thân, một lần dồn hết vào lòng bàn tay.
Sau đó liền phóng ra đem toàn bộ dây leo dưới nền đất đóng băng cùng một lúc.
Chỉ trong chớp mắt, phạm vi xung quanh bán kính trong vòng 5m đã hoàn toàn biến thành mặt băng lạnh lẽo.
Thẩm Dao nhìn thấy như mở cờ trong