Lục Vân Nghi: nam - 23 tuổi.
Bề ngoài: Văn phong nho nhã là cánh tay phải đắc lực, anh em tốt của Ngụy Quân.
Bên trong: Trùm nhiều chuyện, chuyên buôn dưa lê xuyên lục địa!
_______________________________________
Vì chịu sự ảnh hưởng từ cơn địa chấn do thiên thạch rơi xuống gây ra mà tất cả lối ra vào trong quán Bar đều bị lấp đi hết.
Ngoại trừ cửa sau vừa được tiểu đội của Ngụy Quân khai thông nên mặc dù đang gấp rút muốn trốn đến cấp mấy thì Thẩm Dao cũng chẳng còn đường nào để đi.
Đành cố gắng thu nhỏ người lại rồi khẽ lui về phía sau nấp người dưới bóng của Chu Liên.
Giờ phút này Thẩm Dao thật sự hy vọng bản thân mình đột nhiên tan biến ngay tức khắc hòa vào không khí xung quanh thì tốt biết mấy.
Thế nhưng hắn là người xuyên không, là pháo hôi là vật hy sinh cho nam chính chứ nào phải là nhân vật chính mà đòi có bàn tay vàng hay ánh hào quang.
Thẩm Dao một bên rầu rĩ một bên lại lo lắng đám người Ngụy Quân sẽ phát hiện ra hắn.
Hắn biết giờ mà có xuyên về thế giới trước kia thì cũng không thể có được cái kết tốt đẹp nhưng nếu chấp nhận sống dưới thân phận là pháo hôi "Lăng Dĩ Hiên" thì không sớm cũng muộn hắn vẫn phải đi chầu Diêm Vương gia!:<
Nghĩ đi nghĩ lại thì cuộc đời thật con mẹ nó biết đùa giỡn hắn.
Bây giờ đi cũng chết mà ở cũng chết, thế rốt cuộc phải làm gì mới không phải chết đây hả?!
Cho nên giải pháp cuối cùng mà Thẩm Dao có thể nghĩ đến lúc này đó chính là tận lực tránh né nam chính.
Biến mình trở thành người qua đường ất giáp không hề có liên hệ gì với cuộc đời của y là được.
Phải! Chỉ có như vậy thì may ra Thẩm Dao mới có thể bình bình an an sống nốt quảng đời còn lại.
Trong khi tâm tình hắn đang tốt lên thì phía đối diện, từ khi hắn di chuyển luôn có một đôi mắt đen thâm thẩm nhìn chằm chằm quan sát từng nhất cử nhất động của hắn.
Mà Thẩm Dao lại đang tận lực trốn tránh nên nào có thời gian để quan sát xung quanh.
Cũng không thể trách hắn được, muốn trách cũng nên trách cái tên nhóc thối Lăng Dĩ Hiên kia.
Mới có tí tuổi đầu đã bày đặt muốn nổi loạn, học người ta vác tiền đi nhuộm tóc bấm khuyên tai này nọ, đã vậy còn nhuộm màu nổi nhất mới chịu.
Thật con mẹ nó sợ người khác không tìm được mình mà.
Thẩm Dao trong lòng phỉ nhổ một phen mà đôi mắt kia vẫn một mực dõi theo hắn.
Mãi đến khi Lục Vân Nghi đưa ra ý kiến muốn mọi người tạm thời đi theo tiểu đội đến nơi an toàn.
Sau đó thế nào tùy mọi người quyết định.
Nghe xong tất cả đều tán thành vì dù sao so với lũ tang thi khát máu ngoài kia thì việc đi theo Ngụy Quân vẫn an toàn hơn.
Bàn bạc xong xuôi, cả đám người phía Thẩm Dao liền nhanh chóng đuổi theo tiểu đội của Ngụy Quân ra ngoài.
Khi vừa bước ra khỏi khu vực của quán, tất cả liền bị cảnh vật bốn phía hiện tại làm cho ngu người.
Xung quanh bọn họ, những tòa nhà cao tầng đều mang cùng một tình trạng sụp lúng hư hỏng nặng.
Không khí lúc này đang ngùn ngụt bốc lên mùi hoang tàn đổ nát, khói xám bao trùm không gian khiến cho một trung tâm đô thị sầm uất ngày nào giờ đây bỗng chốc trở nên thật âm u rùng rợn!
Đưa mắt nhìn những công trình từng được xem là kiệt tác đã trở nên thảm hại trước sự tàn phá của mạt thế.
Những chiếc xe đủ loại màu sắc kích thước đâm sầm vào nhau trên các con đường lớn nhỏ mà người bên trong bên ngoài đều không thấy đâu, thay vào đó là những bộ phận cơ thể không còn được nguyên vẹn đang nằm rải rác ở khắp nơi.
Xung quanh là từng vệt máu khô đen sẫm như đang tái hiện lại khung cảnh tàn sát đồng loại vô cùng tàn khốc lúc đó.
Đám người Thẩm Dao vì bị nhốt hơn hai ngày trong quán Bar nên nào có ai rõ được tình hình cụ thể bên ngoài.
Ai nấy giờ đây chỉ biết chết lặng đứng nhìn thế giới hiện tại đang diễn ra trước mặt.
Một số người bị khung cảnh máu me ghê rợn làm cho buồn nôn, Thẩm Dao thì ngược lại đang thập phần kinh ngạc.
Cũng bởi vì đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm thực tế trong thế giới mạt thế.
Tuy hiện thực tàn khốc hơn so với những gì hắn từng tưởng tượng nhưng cũng lại làm hắn vô cùng phấn khích.
Nói gì thì nói, mặc dù hắn vẫn thường tự hình dung ra cảnh này hàng tá lần trong lúc đọc truyện hay nhìn thấy khi xem trên TV thì vẫn không có được cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò xen lẫn hiếu kì muốn được khám phá như hiện tại.
Thật muốn tung hoành một phen nhưng khi nhớ đến thân phận pháo hôi của mình hiện tại, Thẩm Dao cảm thấy vẫn nên dẹp ý định đó đi thì hơn.
Ở thế giới tang thi ăn thịt người mà nhân loại thì đang dần bộc lộ hết thải những mặt xấu của bản thân thì một pháo hôi như hắn, nếu như vẫn muốn sống thì tốt nhất nên kiềm chế bản thân mình một chút.
Bớt tin người và điều quan trọng hơn hết là phải cố gắng tránh xa nam chính càng xa càng tốt.
Tiểu đội của Ngụy Quân lúc này đang im lặng chờ đợi sự thích nghi từ phía đám người Thẩm Dao sau đó mới tiếp tục lên đường di chuyển đến bãi đỗ xe cách đó không xa, ở đó còn có một nhóm người đang đợi.
Mà Thẩm Dao lại nhân lúc mọi người bận di chuyển mất tập trung, lấy lợi thế phía sau đội ngũ không có ai liền âm thầm chuồn đi trong im lặng.
Sau khi biết được tang thi bên ngoài trung tâm hiện tại đã bị tiêu diệt, hắn cũng không còn lo lắng về việc sẽ trở thành bữa ăn của bầy tang thi nữa.
Nghĩ muốn vòng về quán Bar lúc nãy định tìm một ít vật tư cần thiết cùng số đồ đạc có thể trở thành vũ khí nhưng cái tính tò mò vẫn là một thói xấu ngàn năm không thể bỏ của hắn, nghĩ nghĩ chốc lát Thẩm Dao vẫn quyết định ở lại quan sát tình hình một lúc.
Lại nói, phía bên này Lục Vân Nghi đang kiểm tra dân số để sắp xếp theo xe thì đột nhiên trong đám người vang lên âm thanh hốt hoảng của một cô gái.
Nhìn kĩ hóa ra chính là Chu Liên, cô gái lúc nào cũng đi bên cạnh "Lăng Dĩ Hiên"
"Xin lỗi đã làm phiền nhưng tôi không thấy Lăng ca ca đâu cả.
Có ai trông thấy anh ấy không?"
Nàng vừa dứt lời xung quanh liền vang lên vô số âm thanh xầm xì to nhỏ, đa số đều nói rằng Thẩm Dao chính là bị tang thi ăn thịt mất rồi.
Chu Liên nghe xong lại càng thêm lo lắng, Lục Vân Nghi thấy vậy bèn bước đến bên cạnh nhỏ