Việc dời đội diễn ra vô cùng nhanh chóng mặc dù không cần Ngụy Quân phải ra tay nhưng mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa dưới sự chỉ dẫn của Lục Vân Nghi.
Cả hai từng là bạn nối khố của nhau, ngoài phương diện tình cảm thì cách làm việc luôn có kế hoạch, tư duy xử lý khôn ngoan cộng thêm sự bình tĩnh trước mọi tình huống của Lục Vân Nghi chính là một trong những nguyên nhân khiến Ngụy Quân vô cùng tin tưởng thậm chí ỷ lại vào anh.
Lại nói nơi mọi người được đưa đến giống như những gì Lục Vân Nghi miêu tả trước đó.
Với diện tích rộng rãi, tầm nhìn trống trải vô cùng thuận lợi cho việc quan sát cũng như thoát thân, phòng khi có điều bất trắc.
Sau khi đã ổn định chỗ ở, đặt bẫy, sắp xếp người gác đêm hoàn tất.
Lão Tam đi thám thính cũng vừa vặn trở về, mọi người lại lần nữa họp mặt trong xe Ngụy Quân.
Theo như những gì Lão Tam dò la được thì xung quanh đây vô cùng hoang vắng.
Vì tuyến đường bọn họ chọn là đường tắt, gần với sa mạc nên hiển nhiên rất ít dân cư sinh sống.
Ngoài tìm được một vài trạm xăng nhỏ cùng tiệm bách hóa 24/7, Lão Tam hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ một siêu thị hay bệnh viện nào.
Ngụy Quân nghe xong liền cân nhắc xem có nên mạo hiểm hay không vì những nơi Lão Tam tìm được đều rất ít vật tư.
Thế nhưng nếu không đi, e rằng bọn họ sẽ phải chôn chân tại đây như vậy càng nguy hiểm hơn.
"Được rồi, ngày mai Lão Tam sẽ cùng tôi đi lấy nhiên liệu, Thẩm Dao một mình đi lấy vật tư.
Những người còn lại phụ trách gác đội."
Y nói rồi, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả Thẩm Dao, người được cho là đầu ấp tay gối* với Ngụy Quân cũng hoang mang không kém.
Ngụy Quân vậy mà dám để Thẩm Dao một mình hành động.
Y rốt cuộc đang nghĩ gì?
"Nhưng Ngụy Ca, như vậy sẽ rất nguy hiểm."
Lục Vân Nghi lên tiếng, Lão Tứ đứng phía sau cũng tán thành.
Còn nói:
"Hơn nữa Dao Dao chưa bao giờ hành động riêng lẻ.
Nếu chẳng may bị đánh úp bất ngờ, một mình cậu ấy rất khó mà xử lý.
Hay để em đi cùng sẽ an toàn hơn!"
Cậu ta dứt lời, Ngụy Quân ngồi ở đối diện lập tức nhíu mày mà Thẩm Dao đang đứng cạnh y suýt chút nữa đã hét lên.
Nè nè huynh đệ, rốt cuộc là từ khi nào cậu lại học theo mấy bà thím trong đội gọi tôi bằng cái biệt danh khiến người nghe buồn ỉa đó hả?!!
"Đủ rồi."
Ngụy Quân đột ngột cắt ngang.
"Đây là cơ hội tốt để em ấy phát huy, nếu như vẫn không thể vượt qua chứng tỏ em ấy không thích hợp theo đội.
Vì vậy hãy để em ấy tự lực cánh sinh!"
Tự lực cánh sinh*?!
Bốn từ này đối với Thẩm Dao có quá....!áp lực hay không?
Hẳn là có đi....!
Nhìn thấy mọi người ai nấy đều hướng vẻ mặt bất đắc dĩ về phía mình.
Thẩm Dao ngoài mặt cười ứng phó, bên trong lại âm thầm nuốt nước bọt.
Hắn thừa nhận bản thân không đáng được kì vọng nhưng cũng không muốn từ chối.
Một phần vì sĩ diện, phần còn lại hắn tin vào quyết định của Ngụy Quân.
Tin y làm vậy là có lý do càng tin y sẽ không thực sự hại mình!
Mọi việc rốt cuộc vẫn tiến hành theo như những gì Ngụy Quân nói trước đó, mặc kệ có bao nhiêu người khuyên răn y vẫn kiên quyết để Thẩm Dao đi làm nhiệm vụ một mình.
Thấy không thể lay chuyển được y, cả bọn đành bỏ cuộc.
Ngay lúc định rời đi lại nghe thấy Ngụy Quân trầm giọng nói:
"Phải rồi, bắt đầu từ bây giờ không ai được phép gọi Thẩm Dao bằng bất cứ biệt danh nào ngoài tên của em ấy."
Hở?!!!
Act cool, cả tập thể đứng hình mất 5s.
"Nghe rõ chưa?!" Ngụy Quân lạnh lùng nhắc nhở.
Cả bọn run rẩy đáp "...!RÕ!" đồng thời quăng ánh nhìn thông cảm về phía Thẩm Dao sau đó chuồn lẹ.
Trong xe lần nữa còn lại hai người nhưng kẻ rời đi lần này không phải là Thẩm Dao mà là Ngụy Quân.
Vốn còn muốn hỏi y tại sao lại làm như vậy, ai biết còn chưa kịp lên tiếng thì người đã không thấy đâu.
Mãi đến buổi tối sau giờ cơm vẫn không thấy Ngụy Quân trở về.
Thẩm Dao lo lắng đi tìm, vừa ra khỏi xe liền phát hiện trên nóc có thứ gì đó còn tưởng là tang thi, cả người liền lập tức tiến vào trạng thái phòng bị.
Ngay khi hắn chuẩn bị công kích lại nghe thấy giọng nói từ trên vọng xuống: "Là tôi."
Âm thanh vừa phát ra, cánh tay đang vung lên của Thẩm Dao lập tức dừng lại.
Hàn khí lạnh lẽo quanh lòng bàn tay như đang cảnh cáo chỉ cần chậm một chút nữa thôi, người phía trên đã bị hắn đông đá rồi.
"Ngụy...!Ngụy Quân.
Anh làm gì trên đó?"
"Sao? Đừng nói là em đang tìm tôi nha, xem ra vắng tôi một chút em đã không chịu được rồi!"
Nghe y đùa cợt, Thẩm Dao vô cùng hối hận vì sao lúc nãy không một chưởng đông cứng cái miệng thiếu đánh của y lại cho rồi.
Đồ đáng ghét!
"Không đùa giỡn tôi ngày nào anh chết à?!"
Thẩm Dao tức giận quát, lại nghe thấy Ngụy Quân vui vẻ đáp: "Em cũng không phải là con gái, sợ gì bị tôi đùa giỡn!"
"Anh!" Thẩm Dao nghe xong giận tím người, đang định rời đi lại nhìn thấy Ngụy Quân đột nhiên từ trên nhoài người xuống, đưa tay về phía mình.
"Muốn lên không? Trên này ngắm trăng rất đẹp."
Khác với giọng điệu trêu chọc vừa rồi, Ngụy Quân lúc bấy giờ vừa dịu dàng lại ôn nhu khiến Thẩm Dao mê muội đồng ý.
Vốn tưởng rằng Ngụy Quân sẽ dùng phương thức nhẹ nhàng nhất đưa mình lên nhưng hiện thực lại tàn khốc đối với hắn.
Y chẳng những lười nắm lấy tay hắn mà còn dùng dây roi quấn vào eo hắn rồi thô bạo kéo lên.
Ngay khoảng khắc nhìn thấy sợi roi, chứng sợ rắn của Thẩm Dao lại tái phát làm hắn sợ đến nỗi ngay cả khí lực mắng chửi Ngụy Quân cũng không có.
Mãi đến khi hai chân hoàn toàn đứng vững trên nóc xe, sợi roi được Ngụy Quân thu về Thẩm Dao mới như người chết được cứu sống.
Nhìn hắn như vậy, Ngụy Quân một chút cũng không cảm thấy tội lỗi nói: "Lại đây, ngồi cạnh tôi."
Ngoài dự liệu, Thẩm Dao chẳng những không cãi lại mà còn ngoan ngoãn tiến đến ngồi xuống bên cạnh y.
Cả hai cùng đưa mắt nhìn lên bầu trời, nếu nói Mạt thế có gì đẹp thì đó chính là quang cảnh về đêm đi.
Màn đêm dày đặc, yên tĩnh đến đáng sợ nhưng đâu đó trong bóng tối u ám lại le lói những tia sáng rực rỡ tựa như những vì sao trên bầu trời hay ánh nhìn chăm chú của Thẩm Dao dành cho Ngụy Quân lúc này.
"Tôi biết em muốn hỏi gì.
Sao vậy, không tự tin vào bản thân mình hay là không tin vào quyết định của tôi?!"
Y cười nói nhưng ánh mắt vẫn không nhìn lấy Thẩm Dao một cái khiến hắn không khỏi bối rối khi bị nhìn thấu.
"Tôi không phải không tự tin, càng không phải không tin tưởng anh nhưng tôi muốn biết vì sao anh lại quyết định như vậy?"
Thẩm Dao bình tĩnh nói ra thắc mắc của mình, chỉ mong nhận được lời giải thích.
Không cần biết Ngụy Quân sẽ nói gì với mình, chỉ cần là y nói hắn chắc chắn sẽ tin!
Nhưng người bên cạnh vẫn không buồn nhìn Thẩm Dao, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Nếu tôi nói tôi muốn em gặp nguy hiểm.
Em sẽ làm gì?"
Nghe y hỏi, Thẩm Dao lập tức đáp mà không cần suy nghĩ:
"Tôi sẽ làm theo những gì anh muốn nhưng nếu tôi trở về an toàn, chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Càng không để anh làm vậy với tôi thêm một lần nào nữa!"
Hắn dứt lời, Ngụy Quân rốt cuộc cũng nhìn về phía hắn.
Dường như y có chút bất ngờ trước câu trả lời của Thẩm Dao.
"Tôi còn tưởng em sẽ từ chối.
Em càng lúc càng thú vị khiến tôi không cách nào buông