Cậu đầu óc ngưng trệ, chỉ ngờ nghệch nhìn nụ cười sâu trên môi Diệp Lâm Anh, than thở trong đầu:" Con mẹ nó đừng có hướng cậu cười bi.ến thái thế được không, trong gớm chết được ".
- Diệp tổng, không ngờ phong cách đàm phán của anh cũng khác người thật.
Một lời không nói trực tiếp kêu vệ sĩ ép tôi đến đây.
Diệp tổng, đây gọi là phạm pháp đó.
Diệp Lâm ANh nhếch môi.
- ừ mà rốt cuộc cậu cũng chịu đi theo đó thôi, cũng đâu có báo cảnh sát.
Khoé môi cậu khẽ giật giạt, nhịn lại cảm xúc muốn giết người:" Là tôi sợ phải chết dưới súng của anh, sợ chết đó...!đã hiểu chưa "...
Diệp Lâm Anh nhìn giao diện từ trên xuống dưới của Lạc Văn Xuyên, tổng thể nhìn cậu chẳng có cái gì gọi là cường đại.
Vốn được người đời ca tụng là Lạc tổng xưng vương xương bá một vùng thế này thế kia mà Lạc Văn Xuyên thực sự chỉ gầy tong.
Lạc Văn Xuyên cũ là một người cuồng công việc, có thể vì một bản hợp đồng mà thức trắng đêm, nhịn ăn nguyên một ngày nên mới dẫn tới suy kiệt quá độ.
Một tuần này Lạc Văn Xuyên cố gắng lấy lại tiến độ ăn đầy đủ, thân thể mới miễn cưỡng béo lên một chút.
- Diệp Lâm Anh...!Anh có gì nói lẹ đi, tôi không rảnh ở đây tán dóc.
Cậu không khách khí gọi thẳng tên của nam chính.
Vốn dĩ nể mặt Sở Hạo gọi một tiếng Sở Tiên sinh vì ít nhất anh ta còn chưa có làm gì quá đáng, còn người này mới gặp chưa ngót mấy lần đã cưỡng ép cậu đến đây, quả thực có hơi đáng ghét.
- Văn Xuyên, cậu ngồi xuống trước đi.
Cậu không kiêng nể lắc đầu, trầm giọng.
- Không cần, anh có gì trực tiếp nói.
Diệp Lâm Anh hướng cậu cười.
Hắn ta chậm rãi đứng dậy, tiến về phía cậu.
Người của Diệp Lâm Anh rất cao, cao hơn hẳn cậu nửa cái đầu, khí thế lại rất áp bách, Lạc Văn Xuyên không kìm được lùi lai một chút.
- Diệp..
Diệp tổng, anh có gì thì nói, cấm động tay chân à nha.
Diệp Lâm Anh dừng một khoảng trước khi ép sát cả người vào Lạc Văn Xuyên, ánh mắt của hắn khẽ khàng rơi trên sườn mặt anh Tuấn tiêu soái của cậu.
Lúc này, đôi môi của Lạc Văn Xuyên đã trắng đến bệch ra, đôi mắt hồ ly cảnh giác nhìn chòng chọc Diệp Lâm Anh.
Hắn ta cơ hồ cảm thấy người trước mặt này có hơi khác so với lúc trước.
Lạc Văn Xuyên lúc trước rất bá đạo, sẽ không nể nang cãi tay đôi với hắn, còn trắng trọn cướp mất Tô Thanh, bạn gái hắn.
Còn Lạc Văn Xuyên lúc này, chỉ hận không thể cách xa một chút, cậu lúc nào cũng đề phòng, sợ hãi, ánh mắt toát lên vẻ ngoan cố.
Thú vị là, Diệp Lâm Anh cảm thấy Lạc Văn Xuyên giống như đang giơ nanh vuốt mèo vậy, hoàn toàn không có sức sát thương.
Hắn quăng một tấm hình lên tay của cậu, trầm mặc.
- Văn Xuyên, trước tiên xem thử đây là cái gì.
Lạc Văn Xuyên cầm bức ảnh trên tay, trơ mặt một hồi.
Đôi mắt cậu phản chiếu hình trong bức ảnh.
Là cậu cùng với Sở Hạo đang sóng vai bước ra khỏi nhà hàng Pháp lúc nãy, bị người ta đứng trong góc chụp trộm.
Lạc Văn Xuyên trầm mặt, trên trán lộ rõ đường hắc tuyến.
- Diệp tổng, anh theo dõi tôi?
Diệp Lâm Anh xoay người, bản thân quay trở lại bàn làm việc ngồi xuống, mỉm cười.
- Cậu vốn cũng biế.n thái theo dõi Tô Thanh cả một tháng mà, tôi chỉ áp dụng lại cái này trên người cậu để cậu hiểu cảm giác thôi.
Làm sao nào...!Tôi chính là muốn biết, cậu gặp mặt Sở Hạo để làm gì.
Thục ra không phải lén theo dõi, mà là Quang minh chính đại chụp.
Lúc dừng đèn đỏ ở ngã tư đường, một trợ lí của Diệp Lâm Anh liền bắt gặp Sở Hạo sóng vai cùng Lạc Văn Xuyên bước ra khỏi nhà hàng.
Cậu ta nhìn mãi cũng nghĩ ra hai người này là ai.
Không phải chính là hai vị tình địch trong truyền thuyết của tổng giám đốc hay sao? Tình địch hợp tác với tình địch? Gấp đôi nguy hiểm.
Không được, cậu ta phải mau chóng báo cho tổng giám đốc.
Nghĩ là làm, cậu ta liền giơ máy ảnh chụp một tấm gửi qua