Lạc Văn Xuyên làm đơn giản hai cái sandwitch kẹp trứng, pate và xúc xích đặt lên trên bàn ăn, sau lại để một ly coffee nóng trước mặt của Diệp Lâm Anh.
TRong lúc ăn uống hắn cũng không có ngẫu hứng nói chuyện nên toàn bộ quá trình chỉ có tiếng chén dĩa va chạm, không gian im lặng kì dị.
Lạc Văn Xuyên kết thúc bữa ăn đầu tiên, mở lời.
- Hôm qua chuyện hợp đồng còn chưa giải quyết xong, anh cứ gửi đến “Thịnh Thế”, tôi đọc sơ qua rồi sẽ gửi bản gốc cho anh.
Diệp Lâm Anh gật đầu, lấy giấy ăn lau miệng.
- Không cần đâu, hôm nay tôi trực tiếp đem qua cho cậu đọc.
Chuyện hợp đồng không phải chuyện gấp, ngược lại có chuyện quan trọng hơn muốn nói với cậu.
Lạc Văn Xuyên ngẩn người, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện hợp tác à, sóng lưng cậu lập tức thẳng đứng, phong thái làm việc chuyên nghiệp quay trở lại.
- Anh nói đi.
Diệp Lâm Anh nhấp một ngụm cà phê, nhếch môi.
- Cậu có biết nhà giàu mới nổi Đình gia không ?
Lạc Văn Xuyên trầm ngâm, lục lại trong trí nhớ một lúc, hồi sau khẽ gật đầu.
- Có biết, đứng đầu là chủ tịch Đình Thái, ông ta có 4 người con, 3 nữ 1 nam.
Con út hình như đi nước ngoài đã lâu.
Lạc gia chúng tôi không có dính dáng tới ông ta.
Mặc dù Lạc gia mấy năm nay đều cố gắng tạo quan hệ tốt với mấy nhà giàu vòng quanh khu vực nhưng ông ta thì lại là trường hợp khác.
Đình Thái là một lão cáo già, mấy cái tập đoàn lớn bị lỗ vốn rồi phá sản hình như đều do một tay lão giở trò.
Trước đây chúng tôi cũng thầu một dự án với Đình gia, nhưng sau này bố mẹ của tôi đã rút vốn vì bị lão già ấy ăn chặn tiền lãi.
Mặc dù số tiền không lớn lắm, không ảnh hưởng mấy đến chúng tôi nhưng có vẻ lão sẽ còn ra tay nhiều hơn nữa.
Diệp Lâm Anh cau mày, gật đầu.
- Cậu biết khá nhiều thông tin đó.
Có điều chắc lão già đó sắp lật mặt rồi.
Lạc Văn Xuyên gõ gõ ngón tay thon dài xuống bàn trà
- Ý Anh là sao?
Diệp Lâm Anh vắt chéo chân, thở ra một hơi.
- Đình Lâm đã về nước rồi, con trai duy nhất của lão.
Ngày hôm qua tôi mới dạy cho nó một bài học.
Có hai lí do để tôi làm thế.
Lí do thứ nhất, thằng con của lão thực sự ti tiện, tôi muốn dạy cho nó một bài học.
Lí do thứ hai, tôi thực sự muốn túm lấy cái đuôi của lão già đó, kéo lão ra khỏi giới tài chính.
Mặc dù là trò chơi thương trường nhưng lão già đó cmn chơi quá bẩn, tôi không thể nào nhịn nổi nữa.
Tôi sẽ rút một khoản vốn lớn đầu tư của Đình Thái, nay mai thôi chắc lão sẽ trở mặt ngay.
Đình Thái không phải loại người đơn giản như cậu nghĩ, lão già đó chắc chắn sẽ tìm mọi cách để gặp riêng một trong hai chúng ta để kéo vốn.
Lạc Văn Xuyên để não hoạt động, nhếch môi.
- Cho nên… anh muốn tôi ra mặt thay anh.
Trừng trị lão???
Diệp Lâm ANh lắc đầu.
- Không phải cậu… là cả hai chúng ta sẽ cùng xử lí.
Não của cậu hơi trì trệ một chút, chớp mắt.
- Hai chúng ta?
Diệp Lâm ANh hiện ra tia hiểm ác dưới đáy mắt, ngọn lửa sôi sục nóng nảy dần bùng lên.
Phải biết con người Diệp Lâm Anh tin tưởng ai ai sẽ phó thác đến tận cùng, còn khi đã trở mặt thì người quen cũng không nhận, hiểm ác đến cùng.
Hắn nhìn cậu, nhếch môi.
- Ừ.
Đình Thái sẽ sớm nhận ra tôi đã hợp tác với Lạc gia với cái giá đắt, lão sẽ cố gắng kéo một trong hai về phía lão.
Ha ha, lão già đó, còn ai hiểu lão hơn tôi nữa.
Diệp gia đứng đầu giới tài chính, Lạc gia cắm rễ lâu đời ở Trung Quốc, bất kể là ai thì cũng có lợi đối với lão.
Nên chúng ta phải hợp tác, để thu phục con cáo già đó.
Lạc Văn Xuyên cẩn thận suy sét.
Quả thật Đình Thái là một mối nguy rất lớn.
Không thể phủ nhận nhưng cậu và cả Diệp Lâm Anh mặc dù là thiên tài kinh doanh nhưng cũng không thể vác mạng đi đối đầu với một tiền bối kinh nghiệm đầy mình như Đình Thái.
Nếu lão già đó tiếp tục kéo vốn về phía mình, thì có một ngày sẽ thu phục gọn cả mảng tài chính trong nước, như thế là bất lợi lớn đối với cậu.
Vả lại Lạc Văn Xuyên cũng không ưa người này.
Lạc Văn Xuyên định tiếp lời, một cuộc gọi đến làm ngắt nguồn suy nghĩ của cậu, điện thoại trên bàn rung lên từng hồi, kéo thần trí cậu quay lại.
Lạc Văn Xuyên nhấc máy, cậu định đi ra chỗ khác để nghe nhưng rồi khẽ khựng lại, hơi liếc nhìn Diệp Lâm Anh đang ngồi im như phỗng trước mặt.
Cậu khẽ cười lạnh, giơ tay bật loa ngoài, đặt điện thoại trên bàn trà, mở miệng nói vọng vào.
- Trợ lí, cậu đem hết thảy cái vừa nói, nói lại một lần nữa
Tiếng điện thoại đã được bật loa ngoài , người bên đầu dây kia chậm rãi đọc.
- Sếp, sáng nay một tin nhắn thoại đã nối đến máy chủ của Lạc gia, tôi mở lên cho anh nghe nhé
Vừa dứt, bên kia dầu dây lại vang lên một giọng đàn ông trung niên hơi trầm, trong chất giọng có hơi ngả ngớn, nội dung cuộc hội thoại đã được chuyển tiếp ngay sau đó.
- Lạc Văn Xuyên, có lẽ cháu không nhớ ta là ai, nhưng ta vẫn luôn nhớ cháu, Văn Xuyên này, lta à Đình Thái, ta là một người bạn xưa của bố mẹ cháu.
Ha ha, ta biết mặc dù gửi lời mời bây giờ có hơi đường đột nhưng ta thực sự rất nhớ thời kì huy hoàng giữa cháu và ta, khi Lạc gia và Đình gia còn ở chung một chiến tuyến, đó là một thời kì tuyệt vời.
Có hơi dài dòng nhưng ta hy vọng có thể được gặp cháu bằng xương bằng thịt để nói chuyện.
Tiệc rượu vào thứ hai tuần sau sẽ được tổ chức tại khách sạn Mariana ở New York, ta hy vọng cháu sẽ có mặt để bầu bạn với lão già này.
Lạc Văn Xuyên, hãy nhớ, lời mời này… chỉ có một mình cháu thôi.
Đoạn tin nhắn hội thoại đã kết thúc, chỉ còn lại âm thanh rè rè từ điện thoại
- Được rồi, trợ lí, cúp máy đi.
Lạc Văn Xuyên lên tiếng phân phó, người bên kia liền vâng dạ rồi ngắt máy.
Năng lực phán đoán của Diệp Lâm Anh quả thực rất chuẩn xác.
Đình Thái sợ bứt dây động rừng, lão đã bắt đầu thực hiện bước đầu tiên, đợi con mồi lọt vào bẫy.
Cậu hơi trầm ngâm nhìn người trước mặt, mở miệng.
- Vậy, anh định thế nào?
Diệp Lâm Anh uống hết tách coffee, lắc lắc cái ly, khẽ cười.
- Xuất phát điểm của ông ta ở đâu, tôi liền đưa ông ta về lại chỗ đó.
Nhưng tôi không thể làm việc này một mình, vậy nên… Lạc Văn