Đình Văn Ngạn tháo bao tay chạy xe, chìa ra trước mặt Lạc Văn Xuyên, khẽ cười
- Lại gặp nhau rồi.
Em cảm thấy chúng ta rất có duyên số đấy.
Lạc Văn Xuyên chiếu ánh nhìn lên người trước mặt, quét một đường tù trên xuống dưới.
Vì không mặc đồ học sinh nên vóc dáng của Đình Văn Ngạn đột nhiên lại chững chạc hơn hẳn, vai rộng eo thon, hai chân dài thẳng tắp, còn có rất cao, dường như hơn cậu đến nửa cái đầu.
- Cậu theo dõi tôi?
Đình Văn ngạn rút lại cánh tay đang ở giữa không trung, đút hai tay vào túi quần.
- Chà… chúng ta tìm một chỗ nói chuyện riêng chút đi.
Đình Văn Ngạn định tiến tới thì một cái bóng đột nhiên vụt qua trước mặt y, vững vàng che chắn cho Lạc Văn Xuyên.
Ánh mắt của Đình Văn ngạn xoay chuyển, nụ cười chợt tắt.
- Tránh ra.
Cẩm Lễ ánh mắt kiên định, đối mặt với luồng Sát khí nguy hiểm của y vẫn không lay chuyển.
Đối với việc thi hành mệnh lệnh, Lạc Văn Xuyên là người duy nhất có thể ra chỉ thị, ngoài Lạc Văn Xuyên, cậu không sợ bất cứ kẻ nào.
Đình Văn ngạn nhìn kẻ cố chấp trước mặt mình, y đột nhiên bật cười, buông lời cay nghiệt.
- Gì đấy, tôi đang muốn giao dịch với sếp tổng của anh, anh là ai? Chú chó trung thành vâng lời chủ à? Tôi đã đụng gì đến sếp của anh đâu nhỉ.
Lạc Văn Xuyên tiến lên một bước nắm lấy vai của Cẩm lễ đẩy về sau, giao tiếp bằng ánh mắt.
- Em lên xe trước, anh nói chuyện riêng một chút.
Cẩm Lễ ngập ngừng nhìn cậu, xong không có cách nào khác ngoài việc lên xe ngồi đợi.
Cậu không làm kinh doanh, cũng không có hiểu biết về lĩnh vực này, đứng đây chỉ gây thêm bất lợi cho Lạc Văn Xuyên.
- Nói đi, cậu ở đây làm gì?
Lạc Văn Xuyên khoanh hai tay trước ngực, không vòng vo mà vào thẳng vấn đề.
Đình Văn Ngạn từ trong túi áo khoác một cái card visit màu xanh đậm, nhét nó vào tay của Lạc Văn Xuyên.
Y nghiêng đầu nhìn cậu.
- Lạc Văn Xuyên, hãy hợp tác với tôi.
Lạc Văn Xuyên cầm card visit trong bàn tay, ngắm nghía chữ “ Đình “ được mạ vàng khắc trên tấm card một cách tỉ mỉ, cẩn thận.
Cậu bật cười chìa tấm card trở lại cho Đình Văn ngạn, khẽ cười
- Tôi là thương nhân, nếu chưa nói đến rủi ro, tôi sẽ không làm giao dịch với trẻ vị thành niên.
Trừ khi….
Lạc Văn Xuyên ngừng lại một chút, nhìn vào ánh mắt tối tăm không có một chút ánh sáng của kẻ trước mặt.
- Trừ khi cậu có một điều kiện giao dịch hấp dẫn đến mức tôi không thể từ chối.
Vậy thì…..
Đình Văn ngạn, cậu có gì mà tôi không có hay không?
Đình Văn Ngạn cười nhạt, y dĩ nhiên có dự liệu riêng của mình, y không ngu ngốc đến đây bằng tay không, dĩ nhiên đã chuẩn bị câu trả lời hợp với ý của Lạc Văn Xuyên
- Hiện giờ ở Đình Gia tôi đang là kẻ nắm cổ phần nhiều nhất.
Vì Đình Lâm là người có tiền án nên tôi là người thụ hưởng hợp pháp mọi tài sản của Lão già nhà tôi.
Số tiền đó….
Tôi sẽ đầu tư cho các dự án của anh.
Lạc Văn Xuyên bất ngờ nhìn cậu nhóc trước mặt, như không tin mà trợn tròn mắt.
- Tất cả sao?
Đình Văn ngạn cười nhạt, kiên định gật đầu:” Đúng vậy, tất cả, tôi sẽ góp vốn cho anh”.
Lạc Văn Xuyên trợn tròn mắt, chống trán khó hiểu
- Này, cậu điên à.
Thế thì có khác gì cậu bán cả Đình gia cho tôi đâu?
Đình Văn Ngạn lắc lắc ngón trỏ, đặt bàn tay lên vai của Lạc Văn Xuyên khiến cậu hơi rùng mình lùi lại một bước.
Khí thế của người trước mặt quá cường đại, hướng đi của Đình Văn Ngạn vốn dĩ là điều cậu không thể liệu được, ở độ tuổi còn trẻ như thế này, lại xem các giao dịch bạc tỉ là món đồ chơi, chắc chỉ có Đình Văn Ngạn là gan dạ đến mức đó.
- Này, tôi đã bảo là giao dịch cơ mà.
Nghĩa là hợp tác cùng có lợi, tôi đã ra một cái giá quá hời cho anh, anh cũng phải trả lại cho tôi điều kiện tương xứng.
Lạc Văn Xuyên hít sâu một hơi, hất bàn tay của Đình Văn ngạn đặt trên vai mình
- Điều kiện là gì.
Đình Văn ngạn ở trước mặt cậu giơ lên hai ngón tay, chậm rãi nói.
- Chỉ có hai điều đơn giản.
Tôi muốn có một văn phòng riêng ở Lạc Thị.
Và điều kiện thứ hai, tôi cần một người đi theo để làm thư kí.
Lạc Văn Xuyên nghiêm túc suy nghĩ cỡ 2 phút, cậu khẽ giương mắt nhìn gương mặt ác quỷ của Đình Văn Ngạn.
Đường nét trên gương mặt cậu ta rất thanh tú mỹ lệ, thậm chí so với nữ giới còn có vài tiêu chuẩn đẹp hơn.
Nhưng chỉ riêng khoé môi lúc nào cũng treo một nụ cười nhàn nhạt, thâm sâu kia đã làm người ta hoảng sợ.
- Thành giao.
Cậu cứ việc chọn một tầng ở “Thịnh Thế”, tôi sẽ chuẩn bị văn phòng cho cậu.
Còn về việc thư kí, cậu đã có người ưng ý hay chưa? Nếu như chưa có….
Lạc Văn Xuyên chưa nói xong, Đình Văn ngạn đã đưa tay lên, xuyên qua vai của cậu mà chỉ về phía trước, ngón tay chiếu thẳng về phía chiếc xe Caddilac đậu ở đằng sau Lạc Văn Xuyên.
Đình Văn Ngạn chếch mày, nghiêng đầu nhìn người đang ngồi ở ghế lái
- Tôi.
Muốn.
Cậu ta….
Lạc Văn Xuyên lạnh lùng liếc ngang gương mặt tuấn mỹ của Đình Văn Ngạn
- Đó chỉ là một người tài xế, cậu ta không có hiểu biết về kinh doanh.
Cậu cần để làm gì.
Đình Văn ngạn nhún vai, thú vị nhìn Cẩm Lễ ở đằng sau tay lái
- Không biết thì học.
Tôi sẽ chiếu cố cậu ấy.
Lạc Văn Xuyên không biết mục đích của Đình Văn Ngạn là gì, nhưng dù sao cậu cũng không mất cái gì, chỉ là hơi tiếc một chút.
Cẩm lễ là một người chu đáo, chăm chỉ, học hỏi rất nhanh, giữ lại một người như thế quả thật là một cái tốt.
- Thôi được, tôi sẽ điều cậu ấy qua cho.
Bây giờ thì giải tán.
Lạc Văn Xuyên nói xong thì quay người, dứt khoác bước lên xe.
Cẩm Lễ cho xe nổ máy rời khỏi nhà hàng, để lại đằng sau một Đình Văn Ngạn âm trầm.
Y nhìn lên bầu trời một chút, sau đó móc điện thoại ra gọi cho ai đó.
Chuông vừa đổ mấy hồi đã có người bắt máy.
Bên kia là giọng nói một người đàn ông đứng tuổi, lễ phép chào y một tiếng.
- Thiếu gia, cậu có gì phân phó
Đình Văn Ngạn khẽ cười, vuốt tay lái moto
- Sàn chứng khoán của tôi hiện đang có bao nhiêu?
Người bên kia làm một loạt thao tác kiểm tra, xong lại lễ phép trả lời
- Thiếu gia, tăng 10% so với tháng trước, hiện tại có chính xác 2,4 triệu nhân dân tệ ( cỡ 7 tỉ tiền việt),tôi đã chuyển hết sang đô la Mỹ theo lời của cậu.
Nụ cười trên môi y càng sâu hơn.
- Số tiền đó, chú đem đi đầu tư hết cho các dự ác của Lạc Thị đi.
Người bên kia đầu dây hơi bất ngờ hỏi lại
- Thiếu gia, cậu sẽ giúp đỡ người của Lạc Thị sao?
Đình Văn Ngạn khẽ lắc đầu, hơi thở lạnh buốt.
- Không.
Tôi không những muốn giúp, mà còn muốn trở thành cổ đông của Lạc thị.
Nếu anh ta sử dụng tốt số tiền đó, tôi sẽ hưởng lợi, còn nếu không…
Đình Văn Ngạn dừng lại một chút, ánh mắt toát lên tia độc đoán chết người.
- Nếu không… Tôi sẽ rút vốn, trực tiếp đánh sập Lạc