Cẩm lễ vẫn chưa hết sốc, cậu bỏ muỗng xuống, chạy trối chết lên lầu.
Ngay khi vừa đóng cửa phòng, Cẩm Lễ liền trượt từ cửa xuống đất, hơi thở mất kiểm soát như rơi khỏi lồng ngực.
Trong đầu của cậu dần tua ngược lại cảnh tượng kinh hãi lúc nãy, bàn tay dính đầy máu của cô gái kia đã in hằn vào trong tiềm thức của Cẩm Lễ, cậu ngay bây giờ chính là muốn lập tức dọn đồ rời khỏi đây.
Nhưng nhà cũ của cậu đã sớm dọn ra để đón chủ mới, nếu bây giờ dọn ra khỏi đây thì Cẩm Lễ tạm thời chẳng có chỗ nào để đi.
Cậu vò đầu bứt tóc ngồi dưới đất, chửi thề mấy tiếng, hận sao bản thân lại dễ dãi kí vào hợp đồng chuyển nhượng nhà kia nhanh như thế, để bây giờ ở cũng không được mà dọn đi cũng không xong.
Cẩm Lễ chống trán ngồi dưới đất, máy lạnh bật trong phòng lạnh ngắt như gáy cậu lại vã mồ hôi, từng giọt lặn xuống cổ áo.
Bỗng tiếng”cốc cốc” từ bên ngoài khiến tim cậu trật nhịp một cái, tiếng nói trầm ấm của Trương Đồng vọng vào trong
- Cẩm Lễ, em ở trong đó à, các dì có làm trái cây lạnh, anh đem lên cho em đây.
Trương Đồng cầm dĩa trái cây đứng bên ngoài liên tục gõ cửa, thấy bên trong không có ai đáp lại anh liền sốt ruột lớn tiếng gọi cậu, vẫn như cũ không có tiếng đáp lại.
Ngay khi Trương Đồng định dùng thủ thuật mở cửa xông vào thì cánh cửa trong phòng bật mở, Cẩm Lễ đứng trước mặt anh ngay ngắn, nụ cười trên môi miễn cưỡng nhếch lên
- Em cảm ơn nhé
Trương Đồng chuyển đĩa trái cây lên tay của cậu.
Trên người đã cởi bỏ áo khoác ngoài, chỉ để lộ áo sơ mi đen bên trong, cổ tay được xắn lên quá nửa để lộ những hình xăm quỷ dị được phủ kín cánh tay cả trái lẫn phải.
Nhìn thấy hình xăm kín tay của Trương Đồng, sóng lưng của Cẩm Lễ lại căng cứng lần nữa, cậu sợ hãi đến mức mặt tái xanh.
Trương Đồng chống eo dựa vào cửa, mỉm cười hiền hoà
- Con bé kia là người quen của Đình Văn Ngạn, bình thường nó hiền lắm, em đừng lo lắng nhé.
Ở đây em cứ thoải mái đi.
Trương Đồng vừa nói xong một bóng dáng nhỏ bé đã nhanh nhạy xuất hiện sau lưng anh, Ngọc Sính Đình đã thay ra bộ pjama thoải mái, chống nạnh hướng mắt nhìn vào trong phòng Cẩm lễ.
- Hai người đang nói gì thế.
Trương Đồng quay lại nắm lấy vai của Ngọc Sính Đình, khẽ lắc qua lắc lại
- Con đừng doạ cho người ta sợ đấy, cậu ấy là khách quý của thiếu gia, liệu mà lo cách cư xử đi
Ngọc Sính Đình hất tay Trương Đồng ra, phủi phủi chỗ vừa bị chạm, mặt nhăn nhó như vừa bị trúng tà
- Nói nhiều thật đó, biết rồi, biết rồi.
Trương Đồng mĩm cười đi xuống lầu, chỉ còn lại một mình Ngọc Sính Đình đứng ngoài cửa.
Cẩm Lễ không dám mở cửa lâu thêm nữa nên lập tức lùi lại đóng cửa, nhưng ngay khi cửa vừa kịp đóng, một bàn tay chặn lại mạnh mẽ đẩy ra, sức lực mạnh kinh người khiến Cẩm Lễ cũng bị kéo theo đằng sau.
Ngọc Sính Đình nắm cánh cửa, năm ngón tay thon dài đối lập với cánh cửa tối màu càng tăng thêm sức hút.
- Anh muốn tham quan phòng em một chút không?
Ngọc Sính Đình dùng chất giọng trong sáng, dịu dàng hướng đôi mắt về phía cậu, ánh mắt lộ rõ sự vô hại, nhưng đó là nếu cậu chưa chứng kiến bàn tay đầy máu kia của cô, cảnh tượng kia chỉ cần nhìn một lần đã khắc sâu vào tâm trí cậu mãi mãi luôn rồi.
- Tôi không…
Cẩm Lễ định mở miệng từ chối nhưng rồi lại miễn cưỡng gật đầu, đối mặt với kẻ mạnh hơn mình, cậu không còn cách nào khác ngoài quy hàng.
Ngọc Sính Đình hào hứng kéo cánh tay của cậu lôi về phía trước khiến Cẩm Lễ mất thăng bằng.
Sức lực của cô bé rất mạnh, giống như là của một người đàn ông trưởng thành vậy, cực kì lợi hại.
Phòng của Ngọc Sính Đình nằm trên một lầu, căn phòng của cô bé nằm ngay bên cạnh phòng đánh bida của Đình Văn Ngạn, đi qua phải một chút nữa thì là phòng bơi, cực kì tiện nghi.
Cho dù có lợi hại thế nào đi nữa thì Ngọc Sính Đình nói cho cùng vẫn là một cô bé 17 tuổi, căn phòng của cô bé lấy màu tím nhạt làm chủ đạo, căn phòng mang dáng vẻ của một công chúa nhà giàu đích thực, có hẳn một phòng quần áo và kệ giày riêng, chưa tính tới những kệ trang sức và nước hoa đắt tiền, bước vào phòng của Ngọc Sính Đình giống như là bước vào một thế giới khác vậy, đúng là người giàu có khác
Nhưng điều khiến Cẩm Lễ ngạc nhiên không phải là những thứ đó, mà là bức tường treo đầy những tấm giấy khen, Huân chương và cúp lớn.
Bên trên những vật phẩm ấy đều mang một dòng chữ được mạ vàng cẩn thận:” Tuyển thủ vô địch kick-boxing hạng nặng”.
Cẩm lễ mê mẩn nhìn những tấm huy chương được treo trên tường, cậu phát hiện bên phải trong góc phòng còn có một bộ võ phục cực ngầu, cậu vươn tay chạm vào bộ võ phục, nghiêng đầu tóc mò nhìn.
Ngọc Sính Đình cầm một miếng lê trên dĩa bỏ vào miệng, mái tóc đung đưa theo từng bước đi của cô bé.
Ngọc Sính Đình ngồi xuống giường, vỗ bèm bẹp vào chỗ ngồi bên cạnh mình
- Anh đẹp trai, anh ngồi đi.
Cẩm Lễ bước lại gần nhẹ nhàng ngồi xuống, vuốt ve drap giường.
- Cô là tuyển thủ quốc gia sao?
Ngọc Sính Đình vui vẻ ăn lê, gật đầu
- Đúng rồi, nhưng từ hai năm trước thì em đã không thi đấu trong đội tuyển nữa.
Ngọc Sính Đình kéo ống quần lên để lộ một vết sẹo cực lớn ngay bên bắp chân trái, nói bâng quơ.
- Em từng có chấn thương nặng trên võ đài, nên không thể thi đấu nữa.
Mặc dù vết thương đã lành nhưng ban tổ chức không cho phép người có tiền sử chấn thương nặng tái đấu.
Cẩm Lễ xoa xoa tay, nhìn vào vết sẹo lồi lên đáng sợ trên đôi chân thon dài thẳng tắp của Ngọc Sính Đình.
- Bây giờ cô không thi đấu nữa sao.
Vẫn còn nhiều giải đấu khác mà?
Ngọc Sính Đình đột nhiên