Lạc Văn Xuyên bị quần đến tận gần sáng mới có thể đi vào giấc ngủ, còn người kia thì vẫn trần trề sinh lực, hắn không có cách nào liền vào phòng tắm xả qua một lần nước lạnh rồi leo lên giường, ôm Lạc Văn Xuyên ngủ.
Hắn để người vào lòng, tư thế chiếm hữu bá đạo, chân của cậu gối lên chân hắn, cơ thể quấn quýt.
Vì sợ Lạc Văn Xuyên lạnh, hắn mặc vào cho cậu áo hoodie, nhưng phía dưới lại không có mặc quần dài, da của Lạc Văn Xuyên ma sát với người của hắn, tại ra một không khí ấm áp dễ chịu.
Lạc Văn Xuyên mới ngủ được hai tiếng, 6 giờ 30 đã lộm cộm bò dậy.
Thực ra cậu còn chưa muốn thức, nhưng tác phong dậy sớm đã ăn sâu vào tiềm thức, khiến cậu quên mất mình đang nghỉ phép.
Lạc Văn Xuyên chống tay, ánh mắt mông lung nhìn cửa sổ.
Bỗng, một cánh tay từ trong chăn vươn ra, vòng lấy hông của cậu, kéo trở lại xuống giường.
- Hư…ư…
Lạc Văn xuyên r.ên rỉ, nhéo tay hắn, chỉ vào eo của mình.
- Đau… Anh là thổ phỉ đấy á.
Lạc Văn Xuyên bị hắn kéo xuống giường trở lại, áo hoodie xộc xệch bị kéo lên để lộ eo quấn băng gạc.
Diệp Lâm Anh nhẹ nhàng xoa eo của cậu, cắn một ngụm trên vai của Lạc Văn Xuyên.
- Anh xin lỗi.
Khác với Lạc Văn Xuyên quần áo không đầy đủ thì hắn lại khá chỉnh tề, trên người là bộ đồ thể thao màu xám xanh, cổ táy áo xắn lên để lộ cánh tay săn chắc, có lực mạnh mẽ, từ trên xuống dưới chỉ có tóc của hắn là xộc xệch, Mọi khi cậu đã quen một Diệp tổng tóc vuốt cao yêu nghiệt, một cọng tóc cũng không được lệch.
Nay lại nhìn thấy một Diệp Lâm Anh buông thả khiến cảm giác có hơi mới mẻ một chút.
Hắn nhìn cậu đang đơ mặt ra, đang lag nặng sau một giấc ngủ ngắn.
Tối hôm qua không biết Diệp Lâm Anh đã hành cậu cho lên bờ xuống ruộng đến bao nhiêu, bây giờ hồn vía Lạc Văn Xuyên giống như ở tít trên mây luôn rồi.
- Em ngủ nữa không.
Hay ăn gì? Anh Gọi tới cho em.
Diệp Lâm Anh vừa nói vừa sờ cần cổ mảnh khảnh của cậu, trâm trầm nói chuyện.
Lạc Văn Xuyên vò tóc, nghiêng đầu nhìn hắn.
- Em mệt quá.
- Thế à, ngủ thêm nhé.
Trong không khí ấm áp của chăn nệm, lại còn có trai đẹp kế bên bồi cậu ngủ, Lạc Văn Xuyên ngu gì không tận hưởng.
Cậu luồn tay qua tóc của Diệp Lâm Anh, chạm vào gáy hắn.
Tóc của hắn rất mềm, dày, đen nhánh, sờ rất đã tay.
Cậu cứ dùng ngón tay của mình đẩy tóc Diệp Lâm Anh chạy tán loạn, còn cười thoải mái.
Trong lúc này hắn vô hại thực sự, đối với Diệp Lâm Anh là sự cưng chiều vô điều kiện đối với cậu, đây là ngoại lệ duy nhất của hắn.
- Em cứ sờ như vậy thì đang khiêu khích anh đấy.
Diệp Lâm Anh vừa nói, tay lại luồn vào trong chăn.
Cậu hoảng hồn nắm lấy cổ tay hắn, nhăn mặt.
- Em nói em mệt.
- Em không mệt!
Diệp Lâm Anh vặn lại ngay tức khắc, hôn lên mi mắt của Lạc Văn Xuyên
- Em vẫn còn sức để đùa giỡn cơ mà.
Lạc Văn Xuyên bị người hôn đến ngượng, cười lớn thoái mái, thoái thác trốn vào chăn, cậu khẽ sờ cổ tay hắn.
- Em mệt thật mà.
Diệp Lâm Anh khẽ cười, dùng một tay kéo chăn xuống để lộ đỉnh đầu của người nọ, hắn xoa nhẹ tóc của Lạc Văn Xuyên
- Ngủ đi, anh đi kiếm gì đó cho em ăn.
- Ừm…
Lạc Văn Xuyên mơ hồ cảm nhận người kia rời giường, vào phòng toilét để vệ sinh cá nhân, sau đó lại trở ra ngoài để thay quần áo.
Tiếng loạt soạt thay quần áo của Diệp lâm Anh như một liều thuốc ngủ hạng nặng đối với cậu, chẳng bao lâu Lạc Văn Xuyên liền ngủ trở lại.
Khoảng 1 tiếng sau Lạc Văn Xuyên tự tỉnh lại, cậu ưỡn mình ngáp một tiếng.
Phòng bệnh yên ắng, ánh nắng buổi sớm sương mai phủ lên một góc chăn, phủ lên cả mắc cá chân mảnh khảnh, trắng tinh của Lạc Văn Xuyên.
Diệp Lâm Anh vẫn chưa về!!!
Cậu vào phòng vệ sinh để đánh răng, nhìn sơ trên thành bồn thì có một chiếc bàn chải đánh răng cọ đen mới tinh.
Ở phía dưới còn có một tờ giấy note dán một góc gương.
- “Anh chạy xe đi mua tàu hủ ki ở đường số 4, có hơi xa một chút nhưng đồ ăn rất ngon.
Em đọc được rồi thì ngoan ngoãn ở yên đợi anh”
Chữ viết của Diệp Lâm Anh rất đẹp đẽ, là bàn tay dùng để kí những chữ kí bạc tỉ, là bàn tay dùng để bắt tay với những vị sếp lớn có máu mặt, với dân anh chị trên thương trường.
Có ai mà ngờ, một ngày nào đó, hắn lại dùng bàn tay ấy để viết giấy note cho một người mà hắn từng coi là kì Phùng địch thủ.
Lạc Văn Xuyên cười đến đau bụng, chạm vào chữ viết:”Trời mé, đáng yêu vậy trời”.
Lúc cậu thay đồ xong xuôi thì hắn cũng trở về, trên tay xách theo một bọc đồ ăn còn nóng hôi hổi, hộp đồ ăn được gói lại bằng giấy màu xanh lam, có hộp đựng đàng hoàng, trông như rất mắc tiền.
- Về rồi.
Hắn lên tiếng, nhìn người đang nằm trên giường lướt điện thoại.
Nhưng hơi thở hắn cứng lại, vì hắn nhận ra, Lạc Văn Xuyên đang mặc áo hoodie của hắn.
Bộ đồ cửa hắn lúc nãy cởi ra, lúc này lại yên vị trên người Lạc Văn Xuyên.
Vì size của hắn lớn hơn nên cổ áo toàn bộ đều che lấy cổ của cậu, tạo một cảm giác ấm áp lạ thường.
- Đồ em đâu.
Lạc Văn Xuyên lắc lắc đầu
- Áo anh dày hơn, mặc ấm lắm.
Diệp lâm Anh cuối người chạm vào lòng bàn tay của cậu, trong mắt tối lại một mảng.
- Em cố ý phải không.
Hắn khuỵ một gối xuống, xoa lấy eo của cậu.
- Thích không, đồ của anh sau này đều cho em.
Lạc Văn Xuyên nhìn người đang khuỵ gối trước mặt mình.
Hắn trước đây rất cao ngạo, trong nguyên tác, vì là cha đẻ của nhân vật này cậu liền hiểu rõ hơn ai hết.
Tự tôn của Diệp Lâm Anh rất cao, hắn ít khi nào để cảm giác người khác vào mắt, cũng không bao giờ để chính mình bị thiệt thòi.
Diệp Lâm Anh rất lạnh lùng, lạnh đến thấu xương, toả ra sát khí cấm chớ lại gần.
Hắn cũng vào đời từ rất sớm, có được sự bình tĩnh mà rất ít người nào bằng tuổi hắn có thể làm được.
Diệp Lâm Anh xuất thân trong gia đình mà ông - cha, cậu - chú đều là quan chức cấp cao.
Hắn từ nhỏ đã quen với giấy tờ, mọi người thường hay kêu rằng hắn đã sinh ra ở vạch đích nhưng Diệp Lâm Anh thậm chí đã vượt qua cái vạch đích ấy từ lâu lắm rồi, hắn đã được định sẵn sẽ trở thành kẻ xưng vương, là gia tộc hàng đầu ở khu vực Châu Á.
Hiện giờ, cái kẻ cao ngạo ấy đang từng chút một chiếm lấy trái tim của Lạc Văn Xuyên, ở trước mặt cậu, hắn sẽ thay đổi, sẽ mềm lòng, sẽ lộ ra vẻ cưng chiều vô điều kiện.
Thậm chí còn có lúc cậu nghĩ, ông trời có lẽ thấy cuộc sống cậu quá nhàm chán, nên mới đem cậu đến cuốn sách này, cho cậu mở