Dinh Tử Kiến nắm chặt tay cô không buông.
Đến khi chiếc xe đưa họ về chạy một khoảng xa Mễ Lam thấy người nào đó diễn cũng quá nhập vai rồi, phải giúp anh ta nhanh chóng thoát vai thôi.
"Này..Này...!!" cô lay lay bàn tay bị nắm chặt.
Người kia hình như không có động tỉnh gì cả, cũng không có ý buông ra, chỉ quay sang nhìn cô khó hiểu.
Hắn đang ngầm gợi ý cho cô, là hắn đang dần chấp nhận cô mới thể hiện sự thân mật như vậy.
Sao cô lại không hiểu ý tứ gì vậy?
"Tay tôi tê cả rồi, xe cũng chạy được một đoạn dài, anh có thể buông ra được chưa?" Mễ Lam cự quậy.
Dinh Tử Kiến liền bực mình theo bản năng quát:
"Ngồi yên cho tôi" giọng hắn có chút ra lệnh.
Mễ Lam thì ghét nhất là cái giọng tổng tài này.
Cô đột nhiên có ý định cắn tay người nha.
Mắt liền nhìn chằm chằm tay hắn.
Dinh Tử Kiến: "Định làm gì?" ngại ngùng hay sao? Hắn không ngại cô ngại gì chứ! Chẳng phải trước đây cô cũng thích hắn nên mới một mực đồi kết hôn à?
Một lúc sau Mễ Lam chịu hết nỗi rồi, cô kéo tay về, người kia lại kéo lại nhất quyết không buông.
Hai người xảy ra dằn co trên xe..
Phía trước tài xế lại đang chặt cua Mễ Lam liền bị kéo té lên người Dinh Tử Kiến áp sát vào cửa kín.
Xin hãy đọc truyện tại || T R Ù M t r u y ệ n.
N ET ||
Hắn: "Ưm.." con hồ ly nhỏ này tăng cân không ít.
Cô: "A.." cái tên khó hiểu này..
Mễ Lam quyết định rồi, cô không nương tay nữa, Hãy xem răng bà đây!!!!
Trên tay ai kia liền hiển thị một dấu răng rất rõ, lúc này Dinh Tử Kiến đã rút tay về, hắn nhìn vết cắn rồi nhìn cô hỏi:
"Em lại đói à?"
Mễ Lam: "..." đói cái đầu nhà anh!!!
Câu hỏi đó khiến Mễ Lam hiểu lầm chồng cô gián tiếp chửi cô là chó, đói quá liền cắn người.
Nhưng thật sự đây là thái độ quan tâm của người kia giành cho cô.
Loại thái độ này người phàm không thể hiểu nổi đâu.
Thần tiên như cô càng không hiểu thấu.
[...]
Sáng hôm sau trong mong đợi đống bánh ngon lành được chuẩn bị sẵn, Mễ Lam hào hứng tìm dì Du.
"Dì ơi...!! bánh đâu hết rồi ạ?" cô nhìn xung quanh, tìm trong tủ lạnh liền không có.
Dì Du đang chuẩn bị bửa sáng liền nghe phu nhân kêu lên.
Bà cũng hơi khó hiểu, đem thức ăn cậu chủ dặn bày lên bàn:
"Phu nhân..!! Thức ăn sáng của cô"
Mễ Lam liền đi đến, thấy một đĩa thức ăn rau xanh chiếm tới 70%.
Quát đờ heo..!!! Cái quái gì thế này.
"Tại sao?" thường ngày cô đâu có đối xử tệ bạc với người làm, đặc biệt là người dì đây.
Sao lại cắt hết khẩu phần ăn thịnh soạn của cô.
Dì Du thấy cô nghi hoặc liền thành thật trả lời:
"Đây là theo lời cậu chủ dặn dò ạ?"
Mễ Lam tức giận đùng đùng, cả buổi ăn sáng niết cái nĩa đến muốn cong luôn.
Được lắm đã thất hứa còn làm trò mèo với cô.
Không lẽ tức giận chuyện tối qua bị cắn à.
Mễ Lam không phục liền xách túi đến tận công ty của Dinh Tử Kiến.
Mỗi buổi sáng thường khi giờ này phu nhân là đi làm, nên Tư quản gia không có báo cáo lại lịch trình này.
Cô cũng tự đoán taxi đến, không có gọi ông chở đi.
[...]
Tập đoàn Dinh Thế:
Mễ Lam xuống xe, đứng hai tay chống hông..Hừ Hừ mấy tiếng rồi bước nhanh vào.
Đến quầy lễ tân cô vẫn đeo khẩu trang, đến đây là căn cứ quân địch, cô không thích bị soi.
Số cô đúng may mắn hơn người mà, đang không biết cách nào lên được phòng tên chồng khốn kiếp kia, liền thấy đại trung thần bên cạnh hắn Trình Tống..
"Trình Tống..!! đứng lại cho tôi" cô hô lên sau lưng
Hắn nghe giọng nói khá quen thuộc, nhưng ở công ty là gì có ai dám gọi đích danh hắn ngoài Boss ra.
Trình Tống có vẻ thờ ơ quay lại xem..
Đột nhiên hắn mở to mắt...
"Phu...Phu nhân..Sao người lại đến đây giờ này?"
Mễ Lam khoanh tay trước ngực cười cười nói: "Thị sát quân tình không được à?"
Trình Tống đầu ba vạch đen.
Cái lý do này nghe sao sao ấy.
"Đưa tôi lên gặp Dinh Tử Kiến ngay lập tức" giọng cô hơi cao, khiến mọi người xung quanh cũng ngạc nhiên quay sang nhìn nhìn.
Trình Tống lấy điện thoại ra định gọi cho Boss thì liền bị người cướp đi..
"Không cho gọi!!"
Sau đó tất cả người ở dưới đại sảnh đều nhìn thấy Trình quản lý bị một người phụ nữ đeo khẩu trang áp giải vào thang máy cấp cao.
[...]
Cửa phòng không gõ mà tự ý mở ra.
Tiếng mở cửa cũng khá mạnh, sau đó đóng lại cũng gây tiếng vang.
Người đang tập trung xử lý văn kiện hơi dừng bút.
Hắn không ngước lên chỉ hỏi:
"Việc gì?" giọng điệu nghiêm chỉnh của cấp trên nói với cấp dưới.
Mễ Lam giựt giựt khóe miệng.
Đúng là tội cho ai làm việc với tên này.
Áp lực chết đi được.
Người cứ tiến tới nhưng không hề trả lời.
Dinh Tử Kiến liền đặt bút ánh mắt có chút bực bội nhìn lên.
Vài giây sau khi hắn thấy rõ người đó là ai liền ngẩn người.
Cô hôm nay sao lại đến tìm hắn vào giờ này.
Hay là đã thông suốt được hành động khác thường của hắn tối qua mà đến truy hỏi.
Dinh Tử Kiến có chút vui mừng trong lòng.
Nhưng chưa kịp vui mừng bao lâu thì hắn có cảm giác mình sắp bị sư tử tấn công là sao..
"Chồng à....!!! Không nhận ra em sao?"
Cái giọng điệu này thật sự có chút đáng sợ hơn mọi khi...!Hắn chưa kịp hỏi hay phản ứng gì thì lại nghe tiếp.
"Dinh Tử Kiến...!!! Anh đi chết đi.." Mễ Lam lao đến lấy hồ