Bữa cơm chiều được Mễ Lam chuẩn bị thật hoành tráng.
Bàn ăn giờ này hôm nay lại có thêm hai người đàn ông siêu phẩm ngồi đối diện.
Ăn thật sự rất ngon nha.
"Nhìn cảnh sắc trước mắt thật là như dạo quanh thế giới một vòng" đột nhiên xuất khẩu thành thơ luôn.
Mễ Lam ăn vui vẻ hơn thường khi.
Nhìn cách cô ăn cơm và cách hai người kia ăn thật sự là tạo nên một độ phản lập rất rõ rệt.
Một bên tự nhiên thoải mái như người thường, một bên nghiêm túc lịch thiệp như những quý tộc phương tây.
Dinh Tử Kiến thấy cô ăn như vậy cũng lắc đầu bắt đắc dĩ.
Nếu là trước đây chắc hắn đã đứng dậy đi mất rồi.
Nhưng bây giờ nhìn cái kiểu cách đó lại thấy rất thoải mái, rất hợp mắt.
Brian thì thật không chịu nổi nữa:
"Chị Lam, em không hiểu sao chị có thể lấy được chồng đấy" nhiều cái kiểu chợ búa của cô, không giống một thiên kim chút nào.
Mễ Lam không thèm để ý thằng bé, tiếp tục ăn cơm kiểu phong cách riêng của mình.
Nhai xong mấy ngụm, cô liếc Dinh Tử Kiến một cái, rồi nhìn Brian:
"Chồng chị không quản, em quản làm gì" ý nói chả phải chồng ta đang ngồi cạnh nhà ngươi sao?
Brian: "..." nó thua.
Bên ngoài Tư quản gia vào báo:
"Thiếu gia, có người bên phía nhà họ Thái đến, đang chờ bên ngoài"
Mễ Lam nghe xong cũng nhướng mày, mới vừa cho người bắt cóc cô xong giờ lại muốn đến đây tạ tội à.
Chơi vậy ai chơi lại.
Cô nhìn sang Dinh Tử Kiến thấy hắn đang nhìn mình.
Mễ Lam nhún vai một cái, ý nói tuỳ hắn quyết.
"Không tiếp" nói xong cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Biết ngay sẽ có kết quả này mà, Mễ Lam cũng không cần quan tâm.
Tên chồng cô trước giờ chưa từng biết hai chữ "nể mặt" viết thế nào.
[...]
Bên ngoài Thái Tư Thiện và Thái Ngư đang chờ thì thấy Tư quản gia ra nói vài lời khách sáo.
"Thiếu gia chúng tôi hôm nay đang bận ăn cơm cùng phu nhân, xin thứ lỗi không thể tiếp" mấy lời như vậy gọi là khách sáo sao? Bận ăn cơm với phu nhân.
Lão quản gia này cũng quá là đáng yêu rồi.
Ông lịch thiệp mời bọn họ quay về, lần sau không cần đến nữa.
Ngồi vào xe Thái Tư Viễn tức run cả người.
Tên nhóc nhà họ Dinh kia quả là không coi ai ra gì mà.
"Về..!!" ông ra hiệu lệnh cho tài xế chạy.
Thái Ngư thấy ba mình như thế liền quay sang hỏi:
"Vậy chúng ta phải làm sao?" cô ta thật sự có chút lo lắng.
Lúc trước khi đến đây đã nghe quản lý của ba cô nói về tập đoàn Dinh Thế và Dinh Tử Kiến.
Thái Ngư không ngờ mình lại làm một việc sai lầm lớn đến vậy.
Thái Tư Thiện nghe con gái mình hỏi có chút trầm tư.
Làm gì? giờ ông ta biết làm gì! Việc đã như vậy thì chỉ có thể chóng đến mức nào hay mức đó thôi.
"Về nhà rồi nghĩ cách sau?"
Ông ta đột nhiên nhớ ra mình còn một quân cờ lâu năm chưa dùng đến, chắc lần này phải gọi người về hỗ trợ rồi.
[...]
Sáng hôm sau Mễ Lam thấy quá rãnh, không việc gì làm, cô quyết định đến phòng Brian gõ cửa.
Cậu nhóc tối qua chơi game khá khuya nên sáng thức dậy có chút ngây thơ hơn thường ngày, đầu tóc rối rối trong rất đáng yêu.
"Em lúc nào cũng thế này, đúng với độ tuổi của mình có thể tốt hơn không?" Mễ Lam vò vò đầu nhóc.
Vài giây sao đôi mắt đó trở lại bộ dạng ban đầu vốn có của nó.
Sâu như địa ngục không đáy vậy.
Cô liền thở dài, ai lại có thể huấn luyện một đứa trẻ thành ra thế này, thật tàn khốc mà.
Brian thấy cái nét mặt khó ưa của bà chị, đánh thức nó lúc này lại còn đứng đó viễn tưởng lung tung:
"Chị giờ này tìm em có việc gì? Không có thì đừng làm phiền" cậu tính đóng cửa phòng lại thì nghe cô nói:
"Chúng ta đi công viên giải trí đi, ở nhà chán lắm"
Brian im lặng, nó chưa từng đến đó, nơi đó là nơi nào, có những thứ gì, đột nhiên tâm hồn trẻ thơ lại trổi dậy, ánh mắt hơi sáng lên.
Mễ Lam bắt được