Editor: demcodon
Khi Ngô Bình đầu tiên nhìn thấy Lục Dương thì cảm giác cậu làm cho người có cảm giác rất đặc biệt. Vừa mới nhìn qua một chút cũng không thu hút, có vẻ như vô cùng bình thường, nhiều nhất là dáng người tỉ lệ không tệ. Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện chàng trai này ngũ quan rất tinh xảo, nhưng lại không phải loại gương mặt chỉnh sửa. Bởi vì đẹp trai tự nhiên.
Vừa xuất chúng lại bình thường. Điều này nghe vào tai có vẻ mâu thuẫn, nhưng Lục Dương trước mắt Ngô Bình quả thật chính là loại này. Có thể nói rằng cậu bởi vì không tự tin mà có vẻ sợ hãi rụt rè, cho nên dẫn đến không thấy được, giống như cũng không phải vậy.
Loại bình thường này là rất tự nhiên, làm cho người - cảnh chung quanh Lục Dương hòa hợp thành một thể. Lúc người khác nhìn qua chỉ biết là chỗ đó có người, phải cẩn thận quan sát mới có thể thấy rõ mặt Lục Dương.
Ngô Bình nhìn chằm chằm Lục Dương một hồi lâu như phát hiện cái gì mà trán nhăn lại nhiều hơn. Ngay sau đó bao gồm phó đạo diễn và nhà sản xuất trong ban giám khảo đều phát hiện chỗ đặc biệt này.
Trương Mục nghĩ đó là vấn đề ánh sáng, hắn đang thở dài nhẹ nhõm vì Lục Dương "không có gì nổi bật". Kết quả lúc hắn hơi nghiêng đầu thì nhìn đến đạo diễn Ngô bên cạnh cau mày nhìn chằm chằm Lục Dương, trái tim lại treo lơ lửng lên.
Ngay khi hắn tính nói gì đó để hoà giải thì đạo diễn Ngô đột nhiên mở miệng nói với Lục Dương: "Cậu đến chỗ piano đàn một đoạn đi."
Trương Mục nghe vậy hơi giật mình nhìn về phía vị đạo diễn lớn này. Nhân vật xuất hiện ít nhất trong ba quảng cáo công ích mà Bác Á muốn quay chính là một người đàn piano này, hơn nữa kịch bản của quảng cáo này cũng thú vị nhất. Khi được phát sóng nó sẽ xuất hiện dưới dạng hàng loạt trong các chương trình phổ biến nhất và trước khi chiếu phim truyền hình. Cho nên bất luận là bên Bác Á hay bên đạo diễn Ngô đều rất coi trọng.
Trương Mục không nghĩ rằng đạo diễn Ngô thực sự sẽ cho Lục Dương chơi piano. Điều này có nghĩa là ông có ý định cho Lục Dương tham gia vào quảng cáo quan trọng nhất?!
Trương Mục cảm thấy lo lắng cho phần trình diễn tiếp theo của Lục Dương, ước gì có thể chạy tới nói với cậu về điều đó. Nhưng cũng chỉ có thể ngồi yên vị trí, yên lặng nhìn chằm chằm sườn mặt của đạo diễn Ngô để quan sát sự thay đổi biểu cảm của ông.
--- ---
Lục Dương đi vào phòng, sau khi đứng yên ở bên trong cúi chào, lịch sự nói xin chào với ban giám khảo và tự giới thiệu đơn giản.
Cậu liếc mắt nhìn thấy được Ngô Bình ngồi ở giữa trong lòng vô cùng kích động. Nếu như tương lai có thể hợp tác với vị đạo diễn này, ngay cả khi chỉ hoàn thành tác phẩm 2 phút thì cũng là chuyện rất vinh hạnh.
Về phần làm cho mình nhìn qua không dễ chú ý, đối với người nhiều năm làm diễn viên quần chúng như Lục Dương quả thực là chuyện đơn giản như ăn cơm và ngủ.
Cậu thậm chí còn khám phá một bộ kỹ năng độc đáo trong thực hành liên tục. Lúc nào hoàn toàn dung nhập vào bối cảnh, lúc nào có thể để lại cho khán giả một ấn tượng mơ hồ, lúc nào mình có thể lộ ra sườn mặt hoặc là chính diện, lúc nào nói lời thoại vừa có thể thúc đẩy cốt truyện cũng không cướp vai diễn của nhân vật chính.
Để đạt được điều này cũng không phải chuyện dễ dàng, phải tận dụng tất cả hoàn cảnh, ánh sáng, các góc độ tinh tế. Có thể nói rằng trong thời gian 5 năm cậu đã làm việc chăm chỉ để trở thành một diễn viên quần chúng và vai phụ đủ tư cách.
Mà những năng lực và kinh nghiệm này trước mắt nói không chừng đang giúp cậu giành được nhân vật chính trong đời.
Khi nghe được đạo diễn Ngô kêu mình đến chỗ piano thì Lục Dương kỳ thật hơi hoang mang. Cậu nghe Vương Hữu Lan nói qua lúc thử vai giám khảo sẽ đưa ra những cảnh, nhân vật và các yêu cầu thực hiện khác. Ví dụ: "Ở nhà ga, những người trẻ tuổi sắp rời xa ba mẹ đến nơi khác thường dốc sức làm việc", như vậy người thử vai có thể căn cứ vào bối cảnh đơn giản này tạo ra những liên tưởng nhất định. Giờ phút này tâm tình của người thanh niên hẳn là khát khao, thấp thỏm, kích động, đau buồn...
Nhưng đạo diễn Ngô cho ra tin tức lại chỉ có một địa điểm, chính xác ra chỉ có một đạo cụ.
Trương Mục cũng cảm thấy hoang mang lập tức phát huy tác dụng "người một nhà", hắn nhỏ giọng hỏi đạo diễn Ngô: "Có phải nên kêu cậu bé này dựa theo cảnh trong kịch bản diễn hay không?"
Ngô Bình liếc nhìn Trương Mục một cái không nhìn ra vui buồn, ông quay đầu nói với Lục Dương: "Tùy tiện đàn một đoạn, cái khác tự do phát huy."
Trong biểu diễn "tự do phát huy" cũng giống như lúc gọi món ăn "tùy tiện" vậy, đều là chuyện phiền phức nhất. Đặc biệt là đối với người mới hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Lục Dương nhanh chóng suy nghĩ trong vài giây, cũng chậm rãi ngồi trước đàn piano, bài duy nhất cậu có thể đàn là Ký ức tuổi thơ. Nếu là tự do phát huy vậy biểu hiện ra cảm nhận chân thật của cậu khi lần đầu tiên nghe giáo viên đàn bài này.
Từ góc độ ban giám khảo chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Lục Dương. Nhưng điều này không gây trở ngại cho bọn họ thưởng thức bình tĩnh và tốt đẹp vào lúc này.
Đối phương mặc quần tây tối màu và áo sơ mi trắng, nhìn qua sạch sẽ lại thoải mái nhẹ nhàng. Ngón tay thon dài trắng nõn giống như đang nhảy múa trên phím đàn, những nốt nhạc tuyệt vời cũng nhảy ra; mà sườn mặt gần như hoàn mỹ kia ở ngọn đèn chiếu rọi xuống tản ra một loại thời gian nhẹ nhàng và dịu dàng.
Thành thật mà nói kỹ năng đánh đàn của Lục Dương thật sự bình thường, tập trung nghe cũng có dấu vết rõ ràng của người mới. Nhưng toàn bộ bức tranh lại vô cùng hài hòa, vô cùng tự nhiên, mang đến cho mọi người một loại thích thú tuyệt đẹp.
Điều đặc biệt nhất là mọi người dường như rơi vào một loại ký ức nào đó, dường như bọn họ đã thật sự thấy được cuộc sống thời thơ ấu vô tư, đơn giản và tốt đẹp của mình.
Mãi cho đến khi Lục Dương chấm dứt tiếng đàn cũng không có ai bỏ được phát ra tiếng quấy rầy phần yên tĩnh bình thản này. Qua một hồi lâu trợ lý nhìn Ngô Bình và nhận được chỉ thị của đối phương mới nói với Lục Dương: "Cám ơn, mời cậu về chờ thông báo."
Lục Dương nghe vậy đứng lên cúi chào ban giám khảo, sau đó thong dong đi ra ngoài.
Trong khi chờ đợi người kế tiếp thử vai một số giám khảo đều khen Lục Dương không dứt miệng. Nhưng cũng có người đặt ra câu hỏi: "Cậu bé này quá đẹp trai, mặc dù khán giả sẽ thích nhưng rất có khả năng là mờ trọng điểm trong quảng cáo công ích."
Trương Mục chính là sợ có người nhắc