*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: demcodon
Ở bên cậu tôi không muốn tùy tiện...
Ở bên cậu...
Ở bên...
Ở bên...
Ở bên...
Lục Dương cảm thấy mình choáng váng chóng mặt, giống như xuất hiện ảo giác. Đại não phảng phất thiết trí tuần hoàn truyền phát tin, ba chữ kia không ngừng xuất hiện.
Tông Chính Hải thừa dịp Lục Dương thất thần rất nhẹ nhàng lấy đi cuốn kịch bản trên bàn đi đến bên tủ đầu giường: "Nếu nhất định phải xem thì xem ở chỗ có đèn."
Khi hắn ở nhà đã biết qua trình độ tập trung của Lục Dương, một khi tập trung thì quên hết tất cả. Hắn thật sự không yên lòng, quyết định vẫn là mang hai cây đèn của mình đặt dưới đất đến đây.
Nếu không thể ngăn cản cậu xem sách thì ít nhất phải làm cho cậu có hoàn cảnh đọc sách tốt nhất. Nghĩ đến đây, Tông Chính Hải buông kịch bản. Hắn vẫy tay, giọng điệu dịu dàng lại mang theo một tia hương vị mê hoặc nói với Lục Dương: "Lại đây ngồi, chúng ta tâm sự."
Lục Dương nhìn thấy Tông Chính Hải "phát ra lời mời" lại nhìn thấy giường lớn bên cạnh hắn, không biết mình đi qua phải ngồi chỗ nào, trò chuyện như thế nào. Vì thế mặc dù rất muốn đi nhưng lại không dám đi.
Tông Chính Hải gọi "Dương ốc sên" không đến chỉ có thể nhận mệnh quay trở lại, nhẹ nhàng ngồi ở cuối giường để cho hai người có thể cách một chút, ít nhất có thể trong lúc trò chuyện thấy rõ biểu cảm của đối phương.
Mà Lục Dương lúc này mới phát hiện hai người mặc đều là quần áo ở nhà cùng kiểu. Bởi vì Tông Chính Hải bận rộn, mà Lục Dương không chú trọng, nên vẫn luôn là trợ lý sinh hoạt Tề Bằng và thím Trương mua đồ dùng sinh hoạt.
Quần áo ở nhà của Tông Chính Hải và Lục Dương tuy không phải hoàn toàn giống màu sắc và hoa văn. Nhưng nhãn hiệu giống nhau, chất liệu và kiểu dáng giống nhau, nhìn qua rất giống một bộ.
Tông Chính Hải đã sớm chú ý tới điểm này, giờ phút này thấy Lục Dương nhìn chằm chằm ngực mình ngẩn người thì không khỏi mỉm cười, giả vờ hối hận nói: "Sớm biết như vậy đã mang một bộ khác." Bằng không chính là đồ đôi.
Lục Dương: "!!!"
"Ngày đó nhìn thấy cậu đi ăn cơm riêng với người khác tôi quả thật không mấy vui vẻ." Tông Chính Hải tính toán trước tiên cởi bỏ "khúc mắc" trước đó. Vì thế đi thẳng vào vấn đề nói đến chuyện xảy ra một tuần trước.
Lục Dương vội vàng giải thích nói: "Không có không có, không
có ăn cơm riêng! Lúc ấy còn diễn viên khác trong đoàn phim, chính là người lần trước trong ảnh chụp anh xem được. Ba người chúng tôi, hơn nữa trợ lý và tài xế cũng đi chung!"
Tông Chính Hải đã biết chân tướng mọi chuyện từ trước tự nhiên tin tưởng Lục Dương. Vì thế hắn gật đầu: "Chuyện này là tôi không đúng, về sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa."
Lục Dương không nghĩ tới "hiểu lầm" dễ dàng làm sáng tỏ như vậy nhất thời mừng rỡ. Cậu thấy Tông Chính Hải giải thích với mình vội nói: "Tôi nên nói trước với anh, chuyện này không phải vấn đề của anh. Nếu lần sau tôi muốn làm gì nhất định sẽ nói trước với anh."
Tông Chính Hải nghe vậy nhìn về phía Lục Dương, đột nhiên hỏi cậu: "Tại sao muốn nói trước với tôi?"
"A?"
"Tại sao cậu làm gì lại muốn nói trước với tôi? Tại sao tôi hiểu lầm thì cậu giống như rất sốt ruột?" Tông Chính Hải từng bước ép sát, dường như ép muốn cho Lục Dương chứng minh cái gì.
Lục Dương bị đối phương hỏi vấn đề trắng ra ngây ngẩn cả người. Trong lòng cậu sục sôi mãnh liệt, cảm giác máu cả người đều xông lên đỉnh đầu: "Tôi... tôi sốt ruột là vì..."
"Chuyện trước đó làm cho tôi không dễ chịu. Kỳ thật cũng không phải bởi vì cậu không có nói trước cho tôi biết."
Tông Chính Hải nhìn thật sâu về phía Lục Dương: "Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy cậu đi ăn cơm riêng với người khác, vô luận nam nữ, vô luận là nguyên nhân gì. Cho dù cậu nói trước cho tôi biết thì tôi cũng sẽ không bởi vì vậy mà cảm thấy vui vẻ."
"Mặc dù biết nghĩ như vậy không đúng, nhưng bản thân lại không khống chế được." Hắn sửa từ giọng điệu khí thế bức người khôi phục thành bình tĩnh và dịu dàng, nhẹ giọng hỏi: "Cậu cảm giác