*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: demcodon
Sau nghi thức đoàn phim đóng máy, tất cả nhân viên làm việc và phần lớn diễn viên cùng ăn liên hoan.
Đạo diễn Lư tự chọn vị trí, mọi người một hàng lái xe đến chỗ liên hoan, mênh mông cuồn cuộn rất có khí thế của một đoàn phim lớn.
"Nói dễ nghe chính chúng ta tụ hộp một lần, cho nên không gọi bạn bè phóng viên. Chờ cơm nước xong không ai cần về nhà trông con, một người cũng không thể chạy cùng đi tiếp tục tăng hai!" Nhà sản xuất và nhóm trợ lý giám chế tám chuyện khắp nơi, truyền đạt ý "người tính tiền".
Mọi người sau hơn ba tháng sớm chiều sống chung đã sớm như người một nhà, tự nhiên cũng không mất hứng, sôi nổi tích cực hưởng ứng, tỏ vẻ cho dù dẫn con đến cũng sẽ kiên trì đến cuối cùng!
Trên thực tế, vì gấp rút cho kịp phát sóng ra trước khi nghỉ đông, tiết tấu quay vẫn rất nhanh. Trên đường cũng không thể nghỉ ngơi.
Ở trong ấn tượng của Lục Dương, số lần nhiều người như vậy cùng nhau ra ngoài tụ họp cũng không nhiều, lại càng không cần nói dường như mọi người cùng xuất phát.
Lục Dương chú ý thấy mọi người biểu cảm hưng phấn kích động, hoặc ít hoặc nhiều mang theo một tia nói không rõ, nói không rõ thương xót. Mặc dù biết rất nhiều người cười nhưng trong lòng lại có cam giác khác.
Kỳ thật xem như một bữa cơm chia tay. Cho nên mới sẽ có cơ hội này để cho tất cả mọi người tụ họp chung một chỗ.
Lục Dương nghĩ đến đây bưng lên ly rượu vang đỏ trước mặt mình, không cẩn thận xem rượu vang đỏ trở thành nước uống bình thường, ừng ực uống hết ly.
Dương Tư nhìn thấy cậu đã uống hết rượu vang đỏ trong ly còn tưởng rằng tửu lượng của cậu không tệ nên kêu nhân viên phục vụ rót đầy cho cậu.
Đàm Cánh Xuyên và Lục Dương cách Dương Tư ở chính giữa. Ngay từ đầu không dễ nói chuyện. Hiện tại nhìn thấy Dương Tư dường như muốn khuyến khích Lục Dương uống nhiều rượu. Vì thế nói với cô: "Bây giờ đã uống nhiều như vậy, đợi đi tăng hai không phải bò đi à?"
Nếu hắn vừa mở miệng khuyên bọn họ đừng uống thì Dương Tư khẳng định không nghe hắn. Nhưng Đàm Cánh Xuyên lấy tăng hai có thể uống nhiều làm lý do quả nhiên dẫn tới Dương tiểu hoa đán mắc câu.
Cô cầm ly rượu cụng với ly Đàm Cánh Xuyên: "Ôi, vẫn là nam thần Cánh Xuyên kinh nghiệm phong phú, em và Lục Dương đều dựa vào anh che chở."
Đàm Cánh Xuyên thấy Lục Dương với vẻ mặt ngốc thì biết cậu không có nghe được ẩn ý của mình. Vì thế cười nói: "Yên tâm, nhất định dẫn hai người ăn ngon chơi vui."
Bởi vì không uống được rượu, Dương Tư lại là nữ diễn viên có nhiều điều kiêng kỵ hơn nam diễn viên nhiều. Bản thân cô ăn không hết quá nhiều món, cũng không cho Lục Dương ăn thả ga.
Vì thế trong bữa tiệc vừa tận tình khuyên bảo và lý
luận với Lục Dương nói "người ốm mặc cái gì cũng đẹp, người mập mặc cái gì cũng xấu", vừa oán giận với cậu sau này cướp vai diễn "vất vả".
Mặc dù thời gian gấp rút, nhưng đạo diễn Lư không có yêu cầu giảm cân. Huống chi đội ngũ khác hợp tác với ông đều biết là có tiếng "cuồng cố chấp" trong giới, ai cũng không muốn thả lỏng tiêu chuẩn của mình.
Cứ như vậy, yêu cầu đối với diễn viên cao không ít. Lục Dương chỉ cảm nhận vất vả trong hai tháng đó. Nhưng nam nữ chính lại "chạy hết quá trình", thật vất vả mới ăn được "bữa cơm đoàn viên" này.
"Bộ phim lần trước đạo diễn Lư quay chị không phải nữ chính, nên không cảm nhận sâu như vậy. Lần này mới tính thật sự hiểu được đạo diễn Lư quay phim truyền hình như điện ảnh như thế nào!"
Kỳ thật đóng phim điện ảnh và quay phim truyền hình khác biệt rất lớn. Dương Tư nói như vậy chỉ là đang biểu đạt đạo diễn Lư yêu cầu với tác phẩm đã tốt còn muốn tốt hơn. Nhưng Lục Dương rất hiểu loại "cố chấp" này.
Nếu là cậu cũng muốn diễn nhân vật nho nhỏ đến hết sức tốt đẹp. Năm đó lúc cậu làm diễn viên quần chúng không phải cũng nghĩ mình phải cảm giác thành "Ảnh đế" mà cố gắng hay sao?
Bây giờ nghĩ lại khi đó mặc dù mình suy nghĩ nông cạn. Nhưng phần cố chấp kia lại rất khó được, cũng chính bởi vì phần "mơ mộng hão huyền" không muốn buông tay kia mới làm cho cậu tiến bộ từng chút. Vì thế, khi thật sự có cơ hội đặt ở trước mắt cậu thì Lục Dương nắm lấy.
Đã từng có một quãng thời gian cậu cũng mê mang. Một lần cậu cảm thấy mình sau khi sống lại có được cơ hội, hoàn toàn là bởi vì thân phận bối cảnh và điều kiện bên ngoài của Lục tiểu thiếu gia mới có được.
Bởi vì cậu là tiểu thiếu gia nhà họ Lục, hơn nữa là con trai cố nhân của chủ tịch Tông Thiên - Tông Chính Hoành. Cho nên mới có tổng giám đốc điều hành Tông Thiên - Tông Chính Hải tự mình sắp xếp giật dây cho cậu. Thậm chí làm cho cậu lấy thân phận người mới thành công ký hợp đồng với công ty lớn như Bác Á.
Bởi vì vẻ bề ngoài của cậu xuất sắc. Cho nên hết việc này đến việc khác nối gót tới, lại còn có thể