*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: demcodon
"Bộ phim điện ảnh này sẽ là bộ phim có kinh phí cao nhất trong nước trong hai năm tới. Nếu em bỏ lỡ bộ phim này có lẽ phải chờ mấy năm nữa." Người đại diện Vương Hữu Lan nói với Lục Dương.
"Mặc dù một số phim chế tác lớn đã được sản xuất ở trong nước, nhưng kết quả phòng bán vé không đồng đều, có lỗ cũng có lời, có chính là lấy tiền ném đá trên sông lỗ sạch vốn, vv... Loại đầu tư mạo hiểm cao này không phải công ty nào cũng tùy tiện dám làm."
Tông Thiên và Phương Khoa làm nhà đầu tư lớn, đã gánh vác 80% kinh phí trong đó. Ngoài ra hàng chục nhà đầu tư nhỏ cũng sẽ đầu tư tổng cộng 200 triệu NDT.
Đằng sau con số khổng lồ này đại biểu cho tham vọng của nhà đầu tư. Nhưng cũng đồng nghĩa tạo thành áp lực rất lớn đối với các bên.
"Nếu một bộ phim tiền tỷ sản xuất được lan truyền, nó nhất định sẽ trở thành phần ảnh hưởng rất lớn với sự nghiệp của một diễn viên... Nhưng nếu không may nó thua, thì khẳng định sẽ không thoát khỏi danh hiệu thuốc độc phòng bán vé cả đời."
Vương Hữu Lan vẫn cầm giữ lại thái độ khi Lục Dương có tham gia thử vai hay không.
"Em vẫn còn trẻ, có thể lại đóng những phim vững vàng hơn, không cần thiết mạo hiểm lớn như vậy." Y nhìn Lục Dương đi từng bước làm đến nơi đến chốn như vậy, sợ rằng một lần thất hại thảm bại sẽ làm cho sự nghiệp diễn viên của Lục Dương không thể cứu vãn.
Lục Dương nghe được ý của Vương Hữu Lan, cậu cầm cuốn tiểu sử của nhân vật cần thử vai trên tay: "En sẽ suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định."
- -Thuốc độc phòng bán vé đối với diễn viên tuyệt đối là một bộ phim thuốc độc!
Một số diễn viên thống trị ở trong giới phim truyền hình đã nhiều lần thất bại trên màn ảnh rộng. Hoặc là nhận phim văn học nhưng lại tràn ngập hơi thở của sự giả tạo quá nhiều. Hoặc là hỗ trợ trong phim hài, nó không những không hài hước còn rất thô tục.
Khán giả bước vào rạp chiếu phim mang theo tình yêu dành cho bọn họ, càng hy vọng nhiều thì thất vọng càng lớn, kéo theo đó là làn sóng đánh giá tồi tệ và doanh thu phòng bán vé ảm đạm.
Một số lý do khác là diễn viên màn ảnh rộng chỉ là không gặp may. Những kịch bản bọn họ nhận được liên tục mấy lần đều thuộc loại "hủy diệt người không biết mỏi mệt".
Lúc này cư dân mạng sẽ không nói bọn
họ không gặp may, mà sẽ cảm thấy những diễn viên quay những phim nát đó đã vì tiền từ bỏ tôn nghiêm của diễn viên.
Có lẽ quả thật có lý do cho điều này. Nhưng có đôi khi thật sự "bộ phim khó tìm được" -- một bộ phim hay không phải khoai tây trong siêu thị, chất thành một đống chờ bạn chọn lựa.
Khi không có kịch bản hay, diễn viên cũng phải nuôi gia đình sống tạm. Lúc này nói cái gì "không khom lưng vì năm đấu gạo", đối với bọn họ không quá công bằng.
Một bộ phim có hay hay không thì diễn xuất của diễn viên mới quan trọng. Nhưng rất nhiều yếu tố không thể quyết định chỉ một mình diễn viên có. Khán giả có đôi khi không nhìn ra được những điều thâm cung bí sử này. Bọn họ chỉ chú ý diễn xuất, cho nên cuối cùng cõng nồi tự nhiên là người diễn.
Nói tóm lại, một diễn viên một khi đã được phong danh hiệu "thuốc độc phòng bán vé" thì rất khó lăn lộn được trên màn ảnh rộng.
Mặc dù có một số nghệ sĩ đã thất bại trên màn ảnh rộng, nhưng khi trở lại giới giải trí vẫn có thể xoay chuyển như cũ, vẫn có rất nhiều ratings và danh tiếng như khi mình là Thị đế, Thị hậu.
Nhưng so với những bộ phim truyền hình có tiết tấu nhanh, thì phim điện ảnh lại khác. Chỉ cần là bất cứ ai thật sự yêu thích diễn xuất sẽ muốn tham gia vào việc quay phim và cảm nhận loại "cảm giác sảng khoái" khi theo đuổi mỗi bức hình đều phải bày ra cực hạn.
Tham dự quay phim điện ảnh chính là nguyện vọng tiếp theo Lục Dương muốn kế thực hiện. Hiện tại nguyện vọng này bày ở trước mặt cậu và sắp thành hiện thực.
Chỉ là, cần xem lại chiếc bánh có phải quá to hay không? Ăn vào có thể không chỉ không thể thỏ mãn, còn làm bản thân mắc nghẹn hay không?
Bây giờ lợi thế của Lục Dương ở chỗ trẻ tuổi, có rất nhiều thời gian để "tiêu xài". Nhưng nhược điểm của cậu cũng là tuổi trẻ, thậm chí trong mắt người đại diện nhà mình cậu còn chưa đủ tuổi và kinh nghiệm để chịu đựng loại áp lực này.
Vương Hữu Lan nhìn Lục Dương cầm tiểu sử của nhân vật, hiển