Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta (4)


trước sau

Edit: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Phun ra một ngụm máu tươi.

Nội lực trọng thương.

Xung quanh, năm người đệ tử của Phi Yến tông, mới khi nãy khí thế còn rất kiêu ngạo vậy mà giờ đây tất cả đều ngã trên mặt đất, chỉ còn lại những tiếng kêu rên.

Đôi mắt Phong Chỉ nhìn Tô Cổ đều sắp phát ra ánh sáng.

Nháy mắt liền ôm lấy cánh tay của Tô Yên

"Cô nương, đây là đệ đệ của cô à?"

Tô Yên không nói tiếng nào, muốn rút cánh tay mình ra.

Không biết như thế nào mà Phong Chỉ ôm rất chặt, rút mãi vẫn không ra.

Nàng đáp

"Ừm."

Phong Chỉ vội vàng hỏi

"Vậy, vậy đệ đệ ngươi mấy tuổi rồi? Tên là gì thế?"

"Tô Cổ, năm nay có một ······"

Nàng vốn định nói hơn một ngàn tuổi.

Nghĩ đến tuổi tác ở thế giới này, Tô Yên hỏi ngược lại

"Cô cảm thấy hắn bao nhiêu tuổi rồi?"

Phong Chỉ vươn tay

"Mười tuổi? Mười một tuổi?"

Tô Yên gật đầu

"Ừ, mười một tuổi."

Phong Chỉ nhìn Tô Cổ mà trái tim như muốn tan chảy

"Đệ đệ của cô thật đáng yêu, có thể bảo hắn gọi ta là tỷ tỷ không? Ta muốn làm tỷ tỷ của hắn?"

Tô Yên không trả lời, chỉ hỏi thăm

"Vết thương của cô khỏi rồi?"

Phong Chỉ nhìn bả vai của mình.

Cúi đầu, móc một lọ thuốc trong hầu bao của mình ra.

Trên thân lọ thuốc kia được điêu khắc hoa văn, hình như là một cái lọ bằng bạc.

Nhìn qua, dáng vẻ rất không tầm thường.

Nàng lấy một viên thuốc rồi nuốt vào.

Không trong chốc lát, sắc mặt Phong Chỉ đã tốt hơn rất nhiều.

Phong Chỉ nói

"Ta mặc tơ vàng nhuyễn giáp*, chút sức lực kia của hắn ta thì ăn nhằm gì."

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, nói võ lâm chí bảo cứ như là đồ rách nát, không đáng tiền vậy.

Tơ vàng nhuyễn giáp?

Tô Yên liếc nhìn Phong Chỉ một cái.

Sau đó dời ánh mắt đi.

Đó là chuyện của người ta.

Nàng cứu người xong rồi, xem như đã trả hết ân tình, những chuyện còn lại không liên quan đến nàng nữa.

"Tô Cổ, đi thôi."

Nàng lên tiếng.

Thiếu niên vẫn như cũ, nâng sủng vật trong tay, nhìn về phía Tô Yên gật đầu.

Sau đó, theo Tô Yên rời đi.

Ánh mắt Phong Chỉ sáng lên nhìn người thiếu niên

"Cậu tên Tô Cổ à?"

Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Hồng vươn cái đuôi thật dài của ra mình, bập một cái, quất lên mu bàn tay của Phong Chỉ.

"Tê tê tê tê tê"

Hừ, vừa nhìn đã biết ngay là có mưu đồ gây rối.

Tô Cổ cúi đầu sờ sờ đầu Tiểu Hồng.

Ý bảo nó ngoan ngoãn một chút.

Tô Cổ hỏi

"Có việc sao?"

Phong Chỉ lắc đầu, rồi lại hoảng loạn gật gật đầu

"Cậu, cậu về sau có muốn cưới một người lớn hơn tỷ tỷ cậu làm nương tử không?"

Đơn giản, thẳng thắn hỏi chuyện.

Tiểu Hồng ở trong
lòng bàn tay của Tô Cổ không ngừng trở mình.

"Tê tê tê tê tê"

Ngươi xem... ngươi xem, đúng là nàng ta có mưu đồ gây rối, nàng ta muốn làm nương tử của ngươi.

Tô Cổ nghe xong, nhìn Phong Chỉ một hồi lâu.

Sau đó, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt

"Thật kì diệu."

Hắn đột nhiên nói ra lời kỳ quái, làm ánh mắt vốn dĩ đang bừng sáng, hận không thể lập tức nhào lên trên người hắn của Phong Chỉ lập tức ngừng lại.

Không biết vì sao, trong lòng Phong Chỉ cảm thấy có chút lạnh.

Sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía Tô Yên.

"Đệ đệ cô..."

Tô Yên quay đầu lại, nhìn Tô Cổ.

Im lặng trong chốc lát, rồi nói

"Em đừng có nghĩ đến việc sau này lừa nàng ấy thành thân rồi hút máu nàng."

Tô Cổ liếm môi một chút

"Là nàng ta tự mình nói, em cũng không có ép nàng."

Nói xong, Tô Cổ nghĩ nghĩ.

"Được, em sẽ không lấy vợ."

Dù Tô Cổ có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, thì bản chất vẫn là một Cổ Vương.

Là một loại vật hút máu.

Tô Yên

"Em trộm đổi khái niệm."

Tô Cổ nhìn Tô Yên, mày nhíu lên, khẩu khí có chút giận dỗi

"Chẳng lẽ chị cấm em hút máu hay sao?"

Thiếu niên lãnh đạm khó gần, rốt cuộc cũng có lúc giận dỗi như bao đứa trẻ tuổi mười hai bình thường khác.

Sinh động mà tươi sáng.

Tô Yên

"Trừ máu của con người."

Tô Cổ cự tuyệt

"Không thể."

Nếu hắn biết biến thành con người thì không thể uống máu, hắn còn tu luyện làm cái gì nữa chứ??

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện