Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 48


trước sau

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

"Đây có phải nên truyền thành một đoạn giai thoại gọi là bảo vệ chính đạo võ lâm hay không?"

Thẩm Thiên vừa nói xong, mỹ nhân thanh lãnh nháy mắt trở nên âm trầm.

"Thẩm Thiên!"

Tiếng nói vừa dứt, lưỡi dao sắc bén đã từ cổ tay áo bay ra.

Đâm tới ngực Thẩm Thiên.

Mà Thẩm Thiên nói xong, cũng nhanh chóng thi triển khinh công bay khỏi sạp trà nhỏ này.

Một canh giờ rưỡi sau.

Đoàn người Tô Yên đi tới trấn Trường Phong.

Tìm một khách điếm ở lại.

Bởi vì lúc trước Phong Chỉ đã dặn, nên thuê nhiều thêm một gian phòng cho nàng ấy.

Mà Hoa Vô Khuynh từ khi ở sạp nhỏ kia bị kích thích, trạng thái vẫn không tốt lắm.

Đi vào khách điếm, thực mau liền ngủ rồi.

Tô Yên ngồi ở mép giường, nhìn dáng ngủ của Hoa Vô Khuynh.

Hắn ngủ thật sự không an ổn, luôn động đậy qua lại.

Trong miệng nôn nóng kêu

"Yên Yên, Yên Yên."

Tô Yên ngồi ở mép giường, ngồi cả một buổi trưa.

Rốt cuộc nhìn thấy hắn hoàn toàn ngủ say.

Nàng lúc này mới rời đi.

Vừa đi ra khỏi phòng, liền thấy được Tô Cổ đứng ở cửa.

Tô Cổ bĩu môi

"Yên Yên không cảm thấy chị đối với hắn thật quá tốt sao?"

"Ân?"

Nàng nghi hoặc.

Tô Cổ

"Chỉ có Yên Yên buông tay, hắn mới có thể trưởng thành."

Tô Cổ chưa có gặp qua tên ngốc nào còn không biết xấu hổ như người này.

Hắn có phải biết mình ngốc ngốc thì Yên Yên mới phá lệ mềm lòng với hắn, cho nên mới được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy hay không??

Tô Yên ra tiếng

"Em tới tìm ta có chuyện gì sao?"

Tô Cổ bất mãn

"Tỷ đang lảng sang chuyện khác."

Nhưng mà hắn cũng không có tiếp tục truy vấn, chỉ là nói

"Tỷ đã đáp ứng ta cùng Tiểu Hồng, muốn cùng chúng ta đi dạo phố."

Tô Yên từ trong túi móc ra một ngàn lượng bạc, đưa cho Tô Cổ

"Em có thể mang theo Tiểu Hồng đi cùng."

Tô Cổ không nhận ngân phiếu kia.

Chỉ là bướng bỉnh nói

"Là tỷ đáp ứng muốn đích thân mang chúng ta đi, Yên Yên vì tên ngốc kia mà nuốt lời?"

Trước kia Tô Cổ chỉ ở trong lòng cho rằng Hoa Vô Khuynh là kẻ ngốc.

Hiện giờ chỉ vì một chút kích động, liền nói lời trong lòng ra.

Tô Yên nghiêm túc

"Hắn không phải tên ngốc."

Tô Cổ mặt vô biểu tình

"Cho nên? Tỷ vì hắn mà không muốn cùng chúng ta đi dạo phố?"

Tô Yên chớp chớp mắt

"Đi."

Nếu đáp ứng rồi, thì dù sao cũng phải thực hiện hứa
hẹn.

Tô Cổ nghe thấy đáp án này, sắc mặt rốt cuộc cũng tốt lên.

Hắn sờ sờ Tiểu Hồng đang quấn quanh ở trên cổ tay.

Quay đầu liền đi ra bên ngoài khách điếm.

Tiểu Hoa lật xem  《sổ tay chăn nuôi động vật 》

Một bên nói

"Ký chủ, Cổ Vương đang tranh sủng."

"Ân?"

"Chị vì nam nhân khác mà làm lơ Cổ Vương cùng Tiểu Hồng, cho nên bọn họ không vui, nhưng bọn họ sẽ không tức giận với chị, mà sẽ đem họng súng chuyển dời đến trên người Hoa Vô Khuynh đại nhân."

"Vì sao?"

"Bởi vì Hoa Vô Khuynh đại nhân xác thật cướp đi tâm tư của chị a."

Tiểu Hoa lại kiên nhẫn nói

"Bản thân ký chủ có năng lực ngự thú, các loại động vật có hảo cảm trời sinh với chị. Hơn nữa chị lại đối tốt với bọn họ như vậy. Cổ Vương cùng Tiểu Hồng khẳng định coi chị thành chủ nhân của bọn họ."

Chủ nhân đi theo nam nhân khác.

Không cần sủng vật.

Vậy sủng vật còn không được lăn lăn lộn lộn hấp dẫn một chút lực chú ý chủ nhân sao??

Tiểu Hoa giải thích đạo lý rõ ràng.

Nhưng là...

Tô Yên lên tiếng

"Ta không có coi bọn hắn thành sủng vật."

Bình thường giao lưu, bình đẳng đối đãi.

Tô Yên cũng không cảm thấy mình là chủ nhân của bọn họ.

Giống như là một loại bằng hữu vậy.

Hai người bọn họ vẫn luôn ở bên người nàng, sớm đã thành thói quen.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện