Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 76


trước sau

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

"Còn được."

Hoa Vô Khuynh nghe câu trả lời này, chỉ đứng ở chỗ đó, thẳng tắp nhìn Tô Yên.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống.

Hắn mặc một thân hồng y.

Cúi đầu nhìn nữ tử trước mắt.

Sau đó, khóe môi mang theo ý cười nhẹ

"Yên Yên vui vẻ, ta cũng thực vui vẻ."

Như vậy có chút ngốc ngốc.

Cực kỳ giống bộ dáng  hắn mất trí nhớ.

Tô Yên nâng đầu.

Đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên hắn khom lưng xuống.

Lấp kín môi nàng.

Dưới hoàng hôn, phía sau là tiếng hoan hô cao hứng của thôn dân.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Duỗi tay, kéo lại vạt áo hắn.

Thừa nhận nụ hôn này.

Tiểu Hoa có điểm kinh ngạc, không nghĩ tới nam chủ đại nhân thế nhưng học được hôn trộm.

Phải biết rằng, mỗi lần ký chủ hôn Hoa Vô Khuynh đại nhân, hắn đều là một bộ dáng bị ký chủ đùa giỡn.

Cả người cứng đờ, ngượng ngùng không được.

Không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy, thế nhưng học được phản công??

Thời gian ấm áp như vậy kéo dài đến ban đêm trước lúc Phong Chỉ tới.

Ngày đó, Hoa Vô Khuynh đang tắm rửa, Tô Yên ở phòng bên cạnh uống nước trà.

Cũng không biết Phong Chỉ thế nào mà lại hưng phấn tìm tới.

"Tô Yên, Tô Yên!"

Vừa vào cửa liền kích động hô to.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn Phong Chỉ

"Làm sao vậy?"

"Cô cho ta rốt cuộc là thứ gì? Thật sự là quá tốt. Có một thôn dân bệnh thực nghiêm trọng, đại phu đều nói hắn sống không quá đêm nay. Không nghĩ tới ta cho hắn uống thứ cô cho ta, hiện tại thế nhưng hô hấp vững vàng, cứu sống được rồi!!"

Vừa nói, Phong Chỉ vừa cao hứng quơ chân múa tay.

Nàng cùng thôn dân tiếp xúc trong thời gian nhất dài.

Cảm tình cũng sâu nhất.

Nhìn thấy các thôn dân từng người một tốt lên.

Đương nhiên là cực kỳ vui vẻ.

Tô Yên nghiêm túc nói

"Là dược a."

Phong Chỉ nghe nghi hoặc

"Dược? Đó không phải máu sao? Chẳng lẽ là máu hươu? Nghe nói máu hươu có thể giải độc."

Tô Yên nghe Phong Chỉ nói, sửng sốt.

"Máu?"

Phong Chỉ gật đầu

"Đúng vậy, vừa mở ra liền có mùi máu tươi. Ban đầu ta còn tưởng rằng dược này có mùi như thế. Nhưng mà vừa đổ ra thì đúng là máu a. Chẳng lẽ là dùng máu làm thuốc dẫn điều chế?? Ta còn chưa thấy qua dược như vậy."

Tô Yên an tĩnh ngồi ở chỗ kia nghe.

Tay nắm chung trà
không động.

Phong Chỉ không nhận thấy được Tô Yên khác thường.

Chỉ là nói cùng Tô Yên trong chốc lát, mục đích chủ yếu nàng tới chính là thay thôn dân nói lời cảm tạ.

Sau đó, lại dong dài chút liền rời đi.

Tô Yên trầm mặc.

Vẫn không nhúc nhích.

Nàng cúi đầu.

Tiểu Hoa phát giác ký chủ không thích hợp.

Ra tiếng

"Ký chủ? Chị làm sao vậy??"

Tô Yên vẫn luôn trầm mặc.

Cho đến thật lâu thật lâu sau

"Ảnh gần đây vẫn luôn để hắn ăn đồ bồi bổ thân thể. Một đường đi tới đây, hắn ngủ cực kỳ nhiều."

Quan trọng nhất chính là, hắn không còn dán nàng, muốn ngủ cùng nàng như trước kia.

Phong Chỉ nói đó là một lọ máu.

Loại máu gì mà có thể được xưng là bảo tàng Ma giáo?

Cứu người chết, sinh da thịt?

Chắc chắn là một loại máu bách độc bất xâm.

Hoa Vô Khuynh từng nói.

Hắn khi còn nhỏ, đã ngâm thuốc lớn lên.

Người kia luôn sẽ ném một ít con rết, độc trùng vào thuốc tắm.

Tô Yên cúi đầu, đang nghĩ ngợi tới đây.

Hoa Vô Khuynh đã mặc áo trong, đẩy cửa mà vào.

"Yên Yên"

Hắn mặc quần áo ngay ngắn.

Sợi tóc đen nhánh, ướt sũng còn đang nhỏ nước xuống.

Tô Yên nhìn về phía hắn.

Nói

"Lại đây."

Hoa Vô Khuynh đi đến trước mặt Tô Yên.

Giây tiếp theo, Tô Yên cầm lấy cổ tay của hắn, lật ống tay áo lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện