Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Tô Yên chớp mắt một cái.
Sau đó đứng lên.
Nhìn về phía Mộng Yểm
"Ngủ đi, ngày mai cậu phải đi học đấy."
Mộng Yểm gật đầu
"Ân"
Sau đó rất tự giác bỏ dép lê rồi bò lên giường.
Tống Du Cảnh duỗi tay giữ chặt Tô Yên.
Một câu cũng không nói, cứ thế lôi kéo Tô Yên đi về phòng ngủ.
Cho đến khi trở lại phòng ngủ.
Tô Yên lảo đảo một bước.
Phía sau liền lạch cạch một tiếng.
Cửa phòng đóng lại.
Tô Yên liền nghe thanh âm bên tai
"Anh chưa bao giờ sẽ tùy tiện cùng nữ nhân khác ngủ chung."
Giọng nói Tống Du Cảnh lạnh như băng.
Nghe không ra cảm xúc của hắn.
Tô Yên nghiêm túc
"Em là vợ anh, không phải nữ nhân khác."
Tống Du Cảnh cúi đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.
"Chúng ta chỉ đi lãnh chứng, còn thiếu một bước."
Dù cho bộ dáng hắn lạnh như băng, mặt không biểu tình. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt kia còn mang theo tia nóng rực.
Sau nụ hôn từ gara, Tống Du Cảnh vẫn luôn nhớ kỹ.
Kết quả Tô Yên chậm chạp mãi không trở lại.
Rốt cuộc hắn không nhịn được, tự mình đi bắt người.
Hắn đã nói tới lời này, Tô Yên đương nhiên là hiểu ý hắn.
Tống Du Cảnh nhanh chóng bế Tô Yên lên.
......
Thật lâu thật lâu trước kia, Tô Yên cho rằng Tống Du Cảnh có thói ở sạch nghiêm trọng.
Hắn cực kỳ ghét bỏ đụng chạm với bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì chưa được khử trùng.
Hiện tại, Tô Yên cảm thấy....
Thói ở sạch này hình như cũng không phải quá nghiêm trọng a.
Đương nhiên, đây là lời phía sau.
Hiện tại cô đã không có thời gian để nghĩ này nọ.
······
Sáng sớm hôm sau, Tống đại bác sĩ luôn luôn đúng giờ, lôi đả bất động* lại dậy muộn.
*Set đánh cũng không động.
Tô Cổ, Tô Tiểu Hoa, còn có học sinh mới lớp một- Tô Tiểu Mộng.
Ba cậu bé đứng ở phòng khách.
Mặc đồng phục, đeo cặp sách.
Tô Cổ nhíu mày
"Sao còn chưa xuống?"
Tô Tiểu Mộng uống sữa bò, vẻ mặt mờ mịt
"Không biết."
Tô Tiểu Hoa hưng phấn
"Chị cùng hắn có thể là cái kia cái kia hay không??"
Tô Cổ mặt không biểu tình.
Tô Tiểu Mộng vẻ mặt ngốc ngốc.
"Cái nào?"
Tô Cổ chụp một cái xuống đầu Tô Tiểu Hoa
"Không phải chị, là ma ma."
Tô Tiểu Hoa hừ hừ hai tiếng
"Thật vất vả mới quen kêu chị, lại thành ma ma."
Nói nói, Tô Tiểu Hoa bỗng nhiên nhìn về phía Tô Cổ.
Nhỏ giọng nói
"Ta không muốn lại bị bẹo má đâu."
Tô Cổ liếc mắt nhìn nó
"Sợ cái gì, sẽ có người chia sẻ cùng ngươi."
Nói xong,
ánh mắt Tô Cổ nhìn về phía Tô Tiểu Mộng.
Tô Tiểu Mộng đang uống sữa bò, nói
"Ta cũng không muốn bị bẹo má."
Tô Cổ
"Bằng không ngươi sẽ không có di động, còn không có sữa bò uống."
Sau khi trầm mặc ngắn ngủi.
Tô Tiểu Mộng
"Được"
Ý chí không kiên định, một giây quay đầu a.
Cuối cùng, lúc sắp trễ giờ.
Tống Du Cảnh mới khoan thai tới muộn.
Từ cầu thang đi xuống.
Từ trước đến nay Tống Du Cảnh luôn luôn cài tất cả cúc áo gọn gàng chỉnh tề, hiếm khi lần này lại có chút tán loạn.
Cúc áo trên mở hai cái, hắn từng bước một đi xuống dưới.
Trên cổ còn có dấu vết khả nghi.
Gương lạnh như băng mặt lây dính một chút nhu hòa.
Thậm chí còn không có bộ dáng ghét bỏ bọn nó giống như trước đây.
Tống Du Cảnh xuống đến nơi, dừng lại.
Nhìn ba cậu nhóc con.
"Các ngươi sắp đi muộn."
Ba nhóc con đồng thời gật đầu.
Tống Du Cảnh
"Đi, đưa các ngươi đi học."
Vừa dứt lời, ba cậu nhóc kia rất là đồng đều, cầm lấy cặp sách trên sô pha.
Từng bước từng bước đi ra ngoài.
Vừa đi, Tô Tiểu Hoa vừa hỏi
"Ma ma đâu?"
Đồng chí Tô Tiểu Hoa sửa miệng rất mau.
Tống Du Cảnh liếc mắt nhìn Tô Tiểu Hoa một cái.
"Đang ngủ."