Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên không nói chuyện. Với tình hình này, không thể trả lời hắn là phải hay không phải. Dù sao cũng không thể thay đổi tính nết của hắn.
Cô nói
"Em có thể chấp nhận."
Lời này, xem như trả lời vẫn để của hắn.
Tính tình của anh thật sự không tốt, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận.
Hoắc Vưu nghe vậy, rất vừa lòng.
Ba ngày trôi qua, miệng vết thương của hắn cũng đã khép lại. Chỉ cần không vận động kịch liệt sẽ không gây ảnh hưởng tới vết thương.
Hôm đó, Tô Yên đi thăm Tô Kiêu. Biểu tình của Hoặc Vưu cũng tương đối khó chịu, nhưng cũng không đến nỗi muốn giết người như trước kia nữa.
Tô Yên vừa đi được một lúc, Khoan Dư liền đi vào.
"Lão đại, người bên trường quân đội đang tích cực tìm kiếm bí dược, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy."
Hoặc Vưu không đáp lời, dựa vào thành giường nghe thuộc hạ bẩm báo mọi chuyện.
Sau đó, Khoan Dư lại nói tiếp
"Lão đại, liệu có phải bọn họ không muốn giao bí dược ra không??"
Hoắc Vưu lắc đầu
"Họ không dám, nhiều mạng người như vậy, họ vẫn sẽ cố gắng để cứu."
Hiện giờ đã qua nửa tháng, chứng tỏ bọn họ thực sự không tìm được bí dược.
Ánh mắt Khoan Dư hung ác.
"Lão đại, nếu chúng ta giết gà dọa khỉ một chút???"
Tại sao bí dược biến mất lâu như vậy cũng không tìm được? Trừ phi bọn họ không muốn tìm.
Cảm thấy hải tặc như bọn họ sẽ có thiên chân thiện lương??? Sẽ không làm ra điều gì bất lợi đối với đám người đó sao???
Hoặc Vưu không nói gì. Nửa ngày sau, mới chậm rãi lên tiếng.
"Thả những người đó ra."
"Lão đại??"
"Nói với người của trường quân đội. Cho họ ba ngày, nếu còn không tìm được, Hoặc Vưu, Tô Yên, Tô Kiêu sẽ phải chết."
Khoan Dư sửng sốt, lúc sau liền gật đầu
"Rõ!"
Nói xong, Khoan Dư liền đi ra ngoài.
Ở một nơi khác, Tô Yên đi xem tình hình của Tô Kiêu. Đi vào, liền phát hiện hắn ngồi im trêи ghế không nhúc nhích.
Cô nghi hoặc
"Sao vậy?"
Tô Kiêu nghe được tiếng nói mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt lóe lên chút do dự. Trong nháy mắt lại ổn định tâm trạng
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Tô Yên..."
Hắn nhẹ gọi, cũng không biết là nói cho Tô Yên nghe, hay là nói cho chính bản thân hắn nghe.
Tô Yên lên
tiếng
"Vết thương trêи người cậu thế nào??"
Tô Kiêu dời ánh mắt, ý vị thâm trường nói
"Chị một lòng nhào đến bên hắn, còn có sức lực quản sống chết của tôi sao??"
Tô Yên nhìn hắn. Cách nói chuyện âm dương quái khí như thế này... Cái tốt thì không học, lại đi học cái xấu!
Cô lên tiếng
"Có muốn uống dịch dinh dưỡng cao cấp không? Lúc cậu ở tinh cầu Thâm Lam đã tiêu hao không ít thể lực."
Tô Kiêu nghe những lời quan tâm của cô. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên. Yết hầu lăn lộn, môi mấp máy, giống như có rất nhiều điều muốn nói. Cuối cùng, vẫn chỉ có một câu
"Muốn."
Giống như một con mèo đang xù lông, được cô quan tâm chút mà đã nguôi giận vậy.
Tô Yên gật đầu
"Cậu chờ tôi một lát, tôi đi lấy cho cậu."
Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Kiêu. Hắn dựa lưng vào ghế, hồi tưởng lại mọi chuyện. Không hiểu sao ngủ một giấc dậy, trong đầu hắn lướt qua rất nhiều chuyện.
Hắn tên Tô Kiêu. Không chỉ có mỗi cái tên này, còn có một cái tên khác, Kiêu Lôi.
Chủ thần đứng hàng thứ ba trong chín đại Chủ Thần của Cửu Trọng Thiên.
Bị Chủ Thần đại nhân đâm một cái xuyên qua người, hồn phách cùng chân thân bị thương nặng. Không thể quay về Cửu Trong Thiên, hắn mơ mơ màng màng đi theo Tô Yên tới vị diện này lịch kiếp, trở thành em trai ruột của cô.
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn làm em trai cô. Là cô không nhớ hắn, đã quên mất hắn rồi.
Kiêu Lôi vuốt ve bụng. Chỗ nó là nơi bị cô đấm một cái, vô cùng, vô cùng đau đớn.
Hắn đoạt xá vào một thân thể này, đã sớm không còn đau đớn về thể xác. Nhưng chỉ cần nhớ tới những chuyện kia, tim liền đau đến không thở nổi.