Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 56


trước sau

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghiêm túc nghe hắn nói chuyện.

Bí dược ······.

Nghe quen quen. Nhưng lại nhất thời không nghĩ ra được.

Khoan Dư thấy biểu tình của Tô Yên nghiêm túc như vậy, vô cùng vui sướиɠ. Mặc kệ nói thế nào, tình cảm của Tô tiểu thư với lão đại nhà họ chính là chân ái.

Kể rõ đầu đuôi mọi chuyện với Tô Yên xong, Khoan Dư nhớ ra mình vẫn còn chuyện cần xử lý, liền rời đi luôn.

Tô Yên trở lại trong phòng.

Mấy tiếng sau, Hoắc Vưu tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, chuyện đầu tiên hắn làm đó chính là tìm Tô Yên.

Chỉ là lần này, hắn không cần cố sức, vì cô đã ở ngay bên cạnh hắn rồi.

Đôi môi trắng bệch mấp máy, gọi một tiếng

"Yên Yên."

Tô Yên đem một miếng táo nhỏ đã gọt sạch sẽ đưa tới bên môi hắn. Hoặc Vưu ngoan ngoãn há miệng ra ăn.

Tô Yên lên tiếng hỏi

"Anh vẫn luôn bị như vậy sao?"

Cô muốn hỏi về chuyện thi thoảng hắn sẽ bộc phát cuồng nộ.

Hắn gật đầu, rất ủy khuất mà trả lời Tô Yên

"Ừ"

Sau khi hắn phát bệnh, ngoại trừ thân thể vô cùng yếu ớt, hình như cũng không có xuất hiện thêm tác dụng phụ nào. Chính là những người khác lại gặp phải tai họa.

Hắn mà không nhận ra bất kỳ ai, người khác chỉ thiếu nước quỳ lạy.

Tô Yên lại hỏi

"Bao lâu rồi?"

Hoắc Vưu nghĩ nghĩ

"Đã rất nhiều năm rồi."

Hắn cũng không nhớ rõ là bao nhiêu năm nữa. Là hắn tự nguyện uống loại bí dược đó. Lúc ấy hắn đang trong bước đường cùng, chỉ khi kϊƈɦ thích cơ thể phát ra tinh thần lực càng cao, hắn mới có thể tiếp tục sống sót. Không một ai biết, vị đại sư nghiên cứu ra bí dược kia cũng chính là một hải tặc.

Hắn vừa nói vừa ăn táo Tô Yên đút cho.

Đút đút, Tô Yên liền phát hiện hắn im lặng.

Ngẩng đầu lên liền thấy miệng hắn đầy một mồm táo. Thấy vậy, cô cũng không tiếp tục bón nữa.

Nghiêm túc nói với hắn một câu

"Anh sẽ tốt lên thôi."

Hoặc Vưu nhai nhai, nuốt xuống đống táo Tô Yên đút cho. Dè dặt dò hỏi

"Em ghét bỏ anh sao?"

Tô Yên im lặng nghĩ ngợi. Hoặc Vưu thấy vậy liền buồn rầu tiếp lời

"Anh sẽ không làm em bị thương, dù anh có phát bệnh cũng nhất định sẽ nhận ra em."

[Truyện chỉ được đăng
duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên gật gật đầu

"Không sao, anh không làm em bị thương được."

Hoặc Vưu sửng sốt, sau đó cười vô cùng vui sướиɠ. Kéo tay cô, nắm chặt lấy

"Yên Yên thật lợi hại."

Tô Yên gật đầu

"Ừm"

Đối với điểm này, trước nay cô đều không phủ nhận. Nếu không lợi hại, người khác tới tranh hắn với cô thì làm sao bây giờ?

Vốn dĩ Tô Yên cho rằng chỉ cần chờ bí dược tới tay, hắn uống vào liền khỏi bệnh. Nào ngờ, đến đêm lại xảy ra chuyện.

"Leng keng!!! Hệ thống cảnh báo 50% khả năng Tô Kiêu sẽ gặp nguy hiểm."

Tô Yên nghe nghi hoặc

"Hắn gặp nguy hiểm?"

Tiểu Hoa trả lời

"Ký chủ, hắn đi tới đấu trường ngầm của phi hạm."

"Tới đó làm gì?"

"Không biết."

Tô Yên sợ Tô Kiêu bị đánh chết. Nếu hắn bị đánh chết, không phải là sẽ nhiệm vụ sẽ thất bại sao?

Cô quyết định đi tìm hắn

Vốn đang cùng Hoặc Vưu ăn tối, Tô Yên liền đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Hoặc Vưu.

"Em có chút việc phải đi ra ngoài."

Hoắc Vưu lập tức nói

"Anh đi cùng với em."

Tô Yên nhìn bộ dạng suy yếu của hắn, lắc đầu.

"Lát nữa em sẽ trở về."

Hoắc Vưu không tình nguyện lắm nhưng vẫn phải gật đầu đáp ứng.

Tô Yên đi ra ngoài. Đứng trong thang máy, cô hỏi Tiểu Hoa

"Hắn ở đâu?"

"Tầng ngầm thứ ba."

Tô Yên nhìn thang máy một hồi lâu.

"Không có."

Thang máy chỉ xuống được tới tầng ngầm thứ hai.

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, chị xuống tầng ngầm thứ hai trước xem sao."

Nháy mắt, thang máy đã xuống tới nơi.

Vừa bước chân ra ngoài liền phát hiện ở nơi này cái gì cũng có.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện