Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Ý thức của gã cũng dần dần khôi phục lại. Lúc này gã mới nhìn rõ, nữ nhân đứng ở cửa kia không phải là Họa Nhu.
Gã cũng không hỏi lại xem những lời vừa nãy có phải là nữ nhân đó nói hay không.
Trốn tránh cũng được, sợ hãi cũng được. Gã đem tất cả đổ lên miếng ngọc bội làm gã nhớ tới những chuyện trước kia.
Gã vừa ngồi dậy, vừa nói
"Tại sao âm hồn của nàng ta mãi không chịu tan? Nàng ta phóng đãng như vậy, ta không làm gì sai cả. Dùng nàng ta đổi lấy một chút đồ vật, cũng không sai."
Gã vừa ôm đầu, vừa lầm bầm tự an ủi bản thân.
Họa Nhu đứng ngay cạnh đó, tay nắm chặt, tiến lên muốn nói điều gì đó.
Không biết từ khi nào, Tô Yên đã đi tới bên cạnh Họa Nhu.
Nàng nhìn gã nam nhân kia hỏi
"Vì sao ngươi lại nói cô ấy phóng đãng?"
Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn nữ nhân xa lạ này, thoáng sửng sốt
Hiển nhiên còn chưa phản ứng lại được.
"Ngươi là ······"
Tô Yên móc ra cây dao găm, phập một tiếng, con dao đâm xuyên qua cái bàn như đâm qua miếng đậu hũ.
Họa Thiến Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng.
Tô Yên kéo ghế ra, ngồi xuống, dáng ngồi của nàng giống y như một vị muội tử ngoan ngoãn, ừm... đấy là nếu không có con dao cắm trêи bàn ngay bên cạnh tay.
Tô Yên mở miệng
"Ngươi tự nói, hoặc ta bắt ngươi nói."
Gã nam nhân thân thể cứng đờ, lau mồ hôi lạnh trêи đầu, nhìn Tô Yên, hỏi một câu
"Ngươi là gì của nàng ta?"
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, lên tiếng
"Cố nhân."
Hai chữ này vừa nói ra, Họa Nhu không nhịn được mà quay đầu nhìn Tô Yên. Sau đó liền nhìn đi chỗ khác, giống như không nghe thấy gì.
Gã nam nhân kia lên tiếng
"Nàng ta lớn lên mỹ miều, tự nhiên sẽ có không ít người thích. Ngày thường, nàng ta câu dẫn những nam nhân khác trong thôn, còn đem áo yếm, quần áo, khăn tay và giày để lại trước cửa nhà người khác. Ta còn nghe được họ cười nhạo sau lưng ta. Ả không phải thích đi câu dẫn người khác sao? Ta cho ả câu dẫn đủ thì thôi!"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈)
]
Tô Yên lẳng lặng nhìn Họa Nhu, nói
"Rõ ràng là ngươi biết, những thứ đó không phải là cô ấy đem cho người khác."
Tô Yên vừa dứt lời, cả ba người kia đều sửng sốt.
Họa Nhu không hiểu Tô Yên đang nói gì, nhưng lại có dự cảm chẳng lành.
Thân thể cô ta lung lay, sợ là chỉ cần có thêm một đả kϊƈɦ nữa, Họa Nhu sẽ không thể gượng dậy nổi nữa.
Còn hai kẻ kia, đồng thanh lên tiếng
"Ngươi có ý gì?"
"Ngươi có ý gì?"
Tô Yên nhìn họ, tầm mắt chuyển sang trêи người Họa Thiến Nhi.
"Ngươi ghen ghét với Họa Nhu, muốn trở thành một người giống như cô ấy. Ngươi chính là muốn thay thế Họa Nhu."
Họa Thiến Nhi nhìn chằm chằm Tô Yên. Đại khái ả không hề nghĩ tới, một người ngoài như nữ nhân này lại có thể hiểu được tâm tư ả chôn dấu sâu trong lòng bấy lâu nay.
Sau đó, Tô Yên lại nhìn sang gã nam nhân kia
"Ngươi không tin Họa Nhu một lòng một dạ với ngươi. Từ lúc ngươi cưới cô ấy về đã không tin cô ấy. Về sau lại nghe những người trong thôn đồn đại, không chịu hỏi cô ấy lấy một câu. Ngươi không những không tin tưởng Họa Nhu, mà còn tự cho rằng cô ấy chính là loại người như vậy. Ngươi yếu đuối, không bảo vệ nổi cho Họa Nhu, liền muốn hủy hoại cuộc đời của cô ấy. Không ngừng đổ các loại tội danh lên đầu cô ấy. Họa Thiến Nhi nhiều lần lấy cớ tới dùng cơm tối, trộm y phục của Họa Nhu, mười phần thì bảy phần ta chắc chắn ngươi đã nhìn thấy. Nhưng ngươi lại ngầm đồng ý."
Dứt lời, Tô Yên nhìn bọn họ
"Các ngươi liên thủ, giết chết Họa Nhu."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người lại chìm vào yên lặng.
Họa Thiến Nhi cùng với gã nam nhân kia cứng đờ cả người, đồng thời ngước mắt lên nhìn Tô Yên.
Liên mồm hỏi nàng
"Rốt cuộc ngươi là ai??"