Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hồng đỡ cửa đi ra.
Mặt mũi bầm dập, khối u trêи đầu còn lớn hơn nữa, hai mắt nước mắt lưng tròng, chân rốt cuộc có thể duỗi thẳng hoạt động.
Nhưng mà vẫn phải đỡ đồ vật, nếu là buông tay không đỡ, nháy mắt Tiểu Hồng sẽ không đi được.
Nó chậm rì rì bước chân, sau đó đi tới đi lui liền thấy được Tô Cổ trong phòng khách, hắn ngồi ở trêи sô pha, đang chăm chú nhìn TV.
Tiểu Hồng hừ thật mạnh một tiếng, nhỏ giọng nói thầm một câu
"Chán ghét"
Nói xong lại tiếp tục đi.
Cơ mà đi được một đoạn thì lại bất động, bởi vì không có đồ vật đỡ.
Tiểu Hồng mắt trông mong đứng ở chỗ đó, cũng không biết nên đi như thế nào.
Nó ra ngoài là bởi vì đói bụng, muốn đi tìm đồ ăn. Kết quả bị nhốt ở phòng khách, chỗ nào cũng không đi được.
Hơn nửa ngày, Tô Cổ mới nghiêng đầu liếc nó một cái, giống như lúc này mới chú ý tới nó ở cửa.
Hắn đứng lên, hỏi
"Đi được rồi?"
Tiểu Hồng không nói lời nào, cũng không nhìn hắn.
Nó vẫn canh cánh trong lòng việc tên xấu xa này muốn chặt đuôi nó đây.
Tô Cổ cũng không nói gì thêm. Đi qua, giơ cánh tay lên trước mặt Tiểu Hồng.
Thật lâu sau, Tiểu Hồng vẫn là rất không cốt khí mà vươn tay béo nhỏ đỡ lấy.
Nó vừa đi vừa lên án
"Ngươi không thể cắt cái đuôi của ta."
Tô Cổ liếc nó một cái, đại khái là không nghĩ tới nó lại thù lâu như vậy.
Lên tiếng
"Ân"
Tiểu Hồng nghe, trong lòng dễ chịu chút.
Tô Cổ hỏi
"Đi chỗ nào?"
Tiểu Hồng sờ sờ cái bụng, nói
"Đói bụng."
Tô Cổ nghe vậy, cười một chút
"Bản lĩnh khác không có, nhưng thật ra lại ăn nhiều."
Tiểu Hồng cuối cùng hừ một tiếng.
Vốn dĩ đang đi hướng phòng bếp, kết quả Tô Cổ dẫn theo nó ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Tô Cổ lấy năm hộp gà ra, bày ở trêи bàn, nói
"Ăn đi."
Ánh mắt Tiểu Hồng sáng ngời, đảo mắt liền vui vẻ, duỗi tay lấy gà rán liền gặm.
Tô Cổ ở bên cạnh nhìn, ăn hai miếng khoai chiên, còn lại tất cả đều vào bụng Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng ăn no.
Ân,
tâm tình thì tốt rồi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Sau khi biến thành hình người, lượng cơm nó ăn cũng ít đi. Nhưng mà dù tính là ít, cả năm phần gà rán vẫn là vào bụng nó.
Tiểu Hồng nằm thẳng cẳng ở trêи sô pha.
Nó nghi hoặc
"Di? Yên Yên đâu?"
"Đi làm rồi."
Tiểu Hồng kinh ngạc
"Ngày hôm qua ta nghe được Yên Yên sẽ không đi làm mà?"
Tô Cổ cúi đầu đi nhìn nó.
Tiểu Hồng bưng kín miệng, ai nha, nói sai.
Giờ thì tốt rồi, chẳng những bị phát hiện nghe lén, nó còn tự nói ra nũa chứ.
Tô Cổ suy tư gì, hỏi thăm
"Hôm qua, khi Tiểu Yên gọi điện thoại, ta nhớ rõ ngươi đang tập đi đường."
Tiểu Hồng do dự, nhỏ giọng lẩm bẩm
"Ta có thể nghe được thanh âm rất xa."
Tô Cổ nhìn về phía nó
"Rất xa?"
Tiểu Hồng lại do dự.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Tô Cổ, nhìn ngoan ngoãn nói
"Có lúc có thể rất xa, trong vòng 1000 mét đều có thể nghe được, có lúc lại nghe được rất gần. Ngày hôm qua chỉ có thể đủ nghe được Yên Yên gọi điện thoại."
Nó không phải cố ý nghe lén, nhưng là thanh âm không ngừng hướng vào lỗ tai nó, nó lại không có cách nào.
Tô Yên sáng sớm đã đi làm.
Tô Vũ liên tiếp gọi điện thoại cho cô, muốn cô đem tư liệu liên quan tới K tập đoàn mang cho cô ta.
Muốn chuyển giao công việc, xác thật là phải làm.
Nghe nói hôm nay buổi sáng 8 giờ rưỡi, người tập đoàn K muốn tới ký hợp đồng.
Tô Yên liền dậy sớm, đi công ty đưa đồ vật cho Tô Vũ.
Chỉ là không nghĩ tới, người tập đoàn K còn tới sớm hơn.