Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Một nén nhang sau.
Sát thủ biết không còn cơ hội, nhanh chóng thoát thân.
Ám vệ nhanh chóng dọn dẹp trong viện sạch sẽ, chỉ còn mùi máu tanh bay thoang thoảng trong không khí.
Tô Yên ngồi trêи bậc cầu thang, Lục Vân ngồi bên cạnh nàng đang cẩn thận băng bó.
Bôi thuốc xong, bởi vì không có băng gạc, nên bắt buộc phải dùng khăn tay màu trắng băng bó tạm.
Hai mắt Lục Vân đỏ bừng, hai tay run run.
Lục Vân cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng, cuối cùng cũng băng xong
"Thiếu hiệp, người có bị thương ở đâu nữa không?"
Tô Yên nhìn Lục Vân, thu tay lại, đáp một câu
"Cảm ơn."
Lục Vân nghe xong, lập tức lắc đầu
"Thiếu hiệp đã cứu Lục Vân, Lục Vân chỉ có thể giúp người một chút việc cỏn con như thế này, lại không thể làm gì hơn."
Hai mắt Lục Vân vô cùng chân thành.
Lúc này, Lý Đại Bạch lên tiếng
"Tiểu huynh đệ, mẫu thân của cậu không có vấn đề gì, đã tỉnh lại rồi."
Nghe thấy Lý Đại Bạch nói vậy, Tô Yên đứng dậy.
Lục Vân cũng đứng lên theo, hai người một trước một sau đi vào bên trong.
Lục Vân bên cạnh vừa đi vừa trấn an Tô Yên
"Thiếu hiệp, bá mẫu* sẽ không sao đâu, người đừng quá lo lắng!"
*Bá mẫu: Bác gái
Tô Yên không để ý, từ khi nàng ngồi ở cầu thang cho đến khi nàng đi vào trong nhà chính, Hiên Viên Quân Ngọc vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm.
Tất nhiên, cảnh tượng Lục Vân băng bó cho Tô Yên hắn cũng nhìn thấy rõ ràng.
Hắn nở một nụ cười khó hiểu
"Trốn tránh ta?"
Vừa nghĩ, Hiên Viên Quân Ngọc không vội đi vào nhà chính, mà đi vào trong phòng bên cạnh.
Tô đại nương tất nhiên không bị sao cả, chỉ là bị dọa đến ngất xỉu.
Mấy ngày sau đó vẫn luôn gặp ác mộng, cũng không dám đi ngang qua gốc cây hòe mà chỉ dám đi vòng đường khác.
Nhóm người Tô Yên ở lại đây ba ngày.
Kể từ buổi tối hôm đó, đã ba ngày rồi Tô Yên không nói chuyện với Hiên Viên Quân Ngọc.
Nàng cố ý trốn tránh hắn, cũng chỉ giáp mặt một vài lần.
Nhiều ngày nay vẫn đi cùng Lục Vân lên thị trấn mua đồ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Cho tới hôm nay, Lục Vân tới tìm Tô Yên, muốn cùng Tô Yên lên thị trấn nghe kể chuyện.
Chân trước Lục Vân vừa đứng ở cửa
phòng Tô Yên, chân sau Lý Đại Bạch cũng đã chạy tới nơi.
Lý Đại Bạch đứng chắn ở cửa phòng Tô Yên, không cho nàng đi.
Ấp a ấp úng.
Tô Yên nghi hoặc
"Sao vậy?"
Lý Đại Bạch ậm ừ mãi mới có thể nói ra
"Tiểu huynh đệ, nếu không, để ta bồi Lục Vân đi nghe kể chuyện, còn cậu ở lại trông vị đại gia này đi được không?"
Hai ngày trước Lý Đại Bạch vẫn luôn gọi Hiên Viên Quân Ngọc là tù binh, là kẻ bại trận.
Hai ngày sau, tù binh thăng lên làm đại gia rồi.
Ánh mắt Lục Vân nhìn Tô Yên tha thiết, nàng ta rất muốn đi nghe kể chuyện với Tô Yên.
Cũng không phải là nàng ta thích nghe kể chuyện, mà nàng ta muốn được ở bên cạnh Tô Yên mà thôi.
Tô Yên hỏi lại
"Ngươi không trông được hắn sao?"
Lý Đại Bạch thở dài thườn thượt
"Tiểu huynh đệ, trước kia cậu làm thế nào mà có thể ở chung được với hắn vậy? Hắn đâu có chút tự giác nào của tù binh, rõ ràng coi chúng ta là thuộc hạ mà."
Trước kia khi chưa gặp được Hiên Viên Quân Ngọc, Lý Đại Bạch luôn coi bản thân như một trang nam nhi hảo hán đỉnh thiên lập địa.
Nhưng qua mấy ngày nay, Lý Đại Bạch có chút hoài nghi bản thân.
Hiên Viên Quân Ngọc vừa mở miệng, khẩu khí chính là ra lệnh, hắn ta liền theo bản năng nhấc chân đi làm việc cho tên này.
Ngày đầu tiên trông coi hắn, Lý Đại Bạch bị sai vặt cả một ngày, đến lúc ngồi bệt xuống đất mệt như chó, Lý Đại Bạch mới hoảng hốt nhớ ra mình vốn không phải thuộc hạ của hắn.