Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Đại lão sắp hắc hóa (43)


trước sau

Tất cả trở lại bình thường.

La Nguyên Kiệt bởi vì đau đớn mà ngã xuống mặt đất.

Tô Yên đứng ở chỗ đó, thân hình dừng lại.

Cô nhắm mắt lại, hình như cảm giác được gì đó.

Hơi thở này, thế giới này...

Tiểu Hoa kinh ngạc, "A? Ký chủ, ngài làm sao vậy?"

Tô Yên rũ mắt, ngón tay túm góc áo vân vê, "Có người tới."

Cô chỉ lẩm bẩm giống như đang suy nghĩ.

Tiểu Hoa không hiểu lắm.

Có người?

Ai vậy?

Câu nói này làm Tiểu Hoa có chút ngốc, "Ký chủ??"

Tầm mắt Tô Yên nhìn về phía cửa đoàn phim, "Có người tạm dừng thời gian của thế giới này."

Tiểu Hoa mờ mịt.

Ký chủ của nó lại nói gì vậy??

Sau khi Tiểu Hoa hiểu ra, lập tức cao giọng hỏi, "Ký chủ, có chủ thần khác đi vào thế giới này sao?"

Từ Cửu Trọng Thiên cho tới Thâm Uyên Ma Vực, muôn vàn thế giới vắt ngang trong đó, mỗi một thế giới nhỏ đều có quy luật của riêng nó.

Có thể tạm dừng thời gian trong một thế giới, chỉ có... chính vị Chủ Thần kia??

Tô Yên lắc lắc đầu.

"Không phải, là người của Thâm Uyên Ma Vực."

Bởi vì hơi thở còn sót lại kia không phải của thần mà là hơi thở của yêu.

Tiểu Hoa bình tĩnh thở sâu một lúc mới nói: "Ách... Năm vạn năm trước Cửu Trọng Thiên và Thâm Uyên Ma Vực đã ngừng chiến, nước giếng không phạm nước sông đúng không ạ??"

Tô Yên liếm môi, đại khái là nghĩ quá nhiều nên bị đau đầu.

Cô bóc một cái kẹo sữa dâu cho vào miệng.

Muôn vàn thế giới, luôn luôn có ánh sáng và bóng tối.

Hỗn độn chi sơ, khai thiên tích địa.

Ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại.

Sau đó lại phân chia.

Trong mắt mọi người, nơi đại diện cho ánh sáng được gọi là Cửu Trọng Thiên.

Mà đối lập với nó, đại diện cho bóng tối được gọi là Thâm Uyên Ma Vực.

Năm vạn năm trước Cửu Trọng Thiên và Thâm Uyên Ma Vực từng có một trận chiến gay gắt, Thâm Uyên Ma Vực trở thành cấm địa bị hạ phong ấn.

Lại qua một vạn
năm, tôn chủ của Thâm Uyên Ma Vực xuất thế, giải phong ấn, Cửu Trọng Thiên và Thâm Uyên Ma Vực từ đây bình ổn.

Bốn vạn năm nay quan hệ của Cửu Trọng Thiên và Thâm Uyên Ma Vực không tốt cũng không xấu.

Chỉ là giống như thiên tính, bóng tối luôn đối địch với ánh sáng.

Hai thế lực lớn này không xảy ra chiến tranh lớn nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài cuộc chiến nho nhỏ.

Bây giờ người của Thâm Uyên Ma Vực tới đây tạm dừng thế giới này

Vì ai?

Cô cắn cắn kẹo nhịn đau mở miệng, "Quân Vực."

Vừa nhắc tới cái tên này cô vừa vuốt ve viên đá quý màu đỏ trên lắc tay.

Hình như có cảm ức mà viên đá kia lấp lánh tỏa sáng.

Tiểu Hoa nghe Tô Yên nói ra hai chữ này.

Im lặng một lúc lâu, "Người ký chủ nói... là vị kia của Thâm Uyên Ma Vực?"

Tiểu Hoa run rẩy, "Không...không phải vị kia đã bị phong ấn sao?"

Đánh sập sông Vong Xuyên, xốc luân hồi đạo, thả chúng yêu trăm quỷ, mở ra cánh cổng địa ngục... là vị kia đúng không?

Sao tự nhiên ký chủ lại nhắc tới người này?

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Mảnh vỡ Chủ Thần của tôi ở trên người hắn."

Vừa nói vừa nhẹ nhàng nắm chặt viên đá quý kia vào trong tay, "À, hóa ra là mảnh vỡ Chủ Thần ở trên người??? Gì?!!"

Tiểu Hoa lập tức phản ứng lại.

Mảnh vỡ Chủ Thần?

Mảnh vỡ Chủ Thần của ký chủ đều ở trên người nam chính mà.

Tất cả những lời nói trước kia của ký chủ đều được xâu chuỗi lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện