Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
Lúc này Tô Yên nâng tay lên.
Một cỗ lực lượng cường đại tràn ra xung quanh nàng.
Oành!
Hai lực đạo lớn va chạm.
Nháy mắt, lực lượng chung quanh khuếch tán ra.
Lực sát thương mười phần.
Cũng may, trong không gian này không có gì cả.
Tô Yên nhìn ông ta
“Muốn ta giết hắn, không thể. Nhưng với ngươi, thì có thể.”
Thanh âm lãnh đạm, nói không hề cố kỵ.
Người trước mặt này dù có tồn tại hay không, với nàng mà nói, không quan trọng.
Lão nhân đối diện trố mắt trong chốc lát, sau đó cười ha ha.
Ông ta nghe vậy không những không tức giận, ngược lại còn rất cao hứng.
“Được được được.”
Gậy gỗ đen trong tay hắn chuyển động.
“ Để ta nhìn xem, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói ra lời này.”
Vừa dứt lời, gậy gỗ liền biến mất.
Biểu tình trêи mặt Tô Yên không đổi, chỉ thấy một nguồn lực lớn từ trong tay nàng phát ra.
Oành!
Cuộc chiến bắt đầu.
Trong một không gian độc lập ở ngoài Cửu Trọng Thiên.
Mặt đất chấn động, bốn phương tám hướng truyền đến âm thanh như sấm rền.
Cảm giác như nơi này sắp tan vỡ thành từng mảnh vậy.
Diệp Thiên Linh đứng ở trong cung điện của mình, mặt vô biểu tình.
Tay nàng ta dần dần nắm chặt.
Có những người chẳng cần làm cái gì cũng đặc biệt khiến người ghen ghét.
Bởi vì người đó dễ như trở bàn tay đã có được đồ vật mà người khác dùng trăm phương ngàn kế, dốc hết sức lực cả đời mới có được.
Diệp Thiên Linh nhìn bảy vị Chủ Thần đang đứng trong điện của mình.
Ngay cả Giffy đang đeo gông xiềng cũng đến trình diện.
Bọn họ theo mệnh lệnh của Thiên Đạo, tập kết ở chỗ này nghênh đón người đi ra khỏi không gian hỗn độn.
Giffy cúi đầu, nhìn xuống chân mình đang bị xiềng xích cột lấy.
Nàng ta khinh thường, bày ra ý cười châm chọc.
“Thiên Đạo, thật đúng là chưa bao giờ công bằng.”
Diệp Thiên Linh quay đầu lại, nhìn về phía Giffy
“Câm miệng.”
Thanh âm nàng lạnh băng không hề cảm tình.
Giffy ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Thiên Linh.
Giffy cùng Diệp Thiên Linh là hai người hoàn toàn bất đồng.
Giffy chính là dạng hồn nhiên thiên thành yêu mị, khi nói chuyện tự nhiên hờn dỗi, một giây liền có thể câu hồn đoạt phách, làm người miên man bất định.
Đôi mắt Giffy
cong lên
“Chẳng lẽ không phải sao? Tô Yên sinh ra đã được định là Chủ Thần. Còn chưa thành thần cũng đã là thần. Cái gì cũng không làm đã có thể có được thứ mà người khác mơ ước. Dù cho chủ Thân Thiên Linh ngươi có nỗ lực bao nhiêu đi nữa, chỉ cần Tô Yên còn sống, thì ngươi sẽ không có khả năng ngồi trêи vị trí Chủ Thần đứng đầu. Được xưng ‘ Thiên Đạo tồn tại, công bằng còn ở ’, từ lúc bắt đầu đã thiên vị nàng ta. Nàng ta đến cảm tình đơn giản cũng không có, chẳng khác gì quái vật làm Chủ Thần đứng đầu. Ta, không, cam, tâm.”
Giffy gào lên từng câu từng chữ.
Mỗi một lời phát ra, mắt ả đều biểu đạt sự chán ghét đối với Tô Yên, và cả sự bất mãn với Thiên Đạo.
Vừa nói xong, không khí liền yên tĩnh.
Cho đến khi Kiêu Lôi cười nhạo một tiếng.
“Không cam lòng? Có thể a. Đánh thắng nàng, ngươi chính là Chủ Thần đứng đầu. Nhưng ngươi đánh không thắng. Chính là bởi vì tất cả mọi người ở đây đều đã bại trận, nàng mới ngồi ở vị trí này. Nói Thiên Đạo thiên vị, chi bằng nói rằng ngươi ghen ghét thiên phú Chủ Thần của nàng. Mà những người ở đây, ai chả có thiên phú? Nàng là Đại Chủ Thần, chính vì nàng đủ mạnh. Nàng cường đại, không chỉ bởi có thiên phú, mà còn vì nàng cũng phải chịu đủ thống khổ mới có thể có được vinh quang này.”
Nếu muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được, thì phải chịu những thứ không ai chịu được.