Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
Mí mắt Nam Nhiễm khẽ nâng
"Khi nào?"
Tiểu Hồng lập tức nói
"Chính là lúc cục đá kia được lấy ra khỏi đầu của ta, nó vừa ra liền trở nên hư đốn.
Thiếu chút nữa đánh chết Tô Cổ.
Là ta cứu hắn!"
Tiểu Hồng tự cường điệu cái chữ ta kia.
Vừa nghe liền thấy công lao của nó to lớn đến nhường nào.
Nếu không phải tại nó khiến Tô Cổ không kịp chuẩn bị sớm, hẳn đã không bị cục đá kia hút lấy.
Tiểu Hồng cùng Nam Nhiễm trò chuyện.
Tầm mắt Tô Cổ dừng trên người nữ tử đang ngồi tu luyện.
Con ngươi đen nhánh của Nam Nhiễm đảo qua Tô Cổ, câu được câu không
"Nghe nói, Thâm Uyên Ma Vực sắp có tân nhiệm tôn chủ.
Ngươi đã gặp qua chưa? Hắn tên Quân Vực?"
Nhắc tới cái tên này, nữ nhân ngồi phía sau bỗng dưng cứng đờ cả người.
Lông mi run rẩy.
Dần dần mở mắt.
Tô Cổ gật đầu
" Cũng có thể."
Hắn đưa ra một câu trả lời lửng lơ, chẳng biết là phải hay không.
Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được giọng Tiểu Hồng hưng phấn
"Yên Yên! Chị tỉnh rồi!"
Thiếu nữ mặc bạch y ngồi trên này, không phải Tô Yên thì còn ai?
Nam Nhiễm quay đầu lại.
Nàng dựa người vào vương tọa
"Ta gọi cô cả một ngàn năm cũng không bằng chút tin tức của nam nhân kia vừa tới."
Nam Nhiễm cắn trái cây từng miếng một.
Nhìn xem, đây là chẳng phải câu chuyện yêu hận tình thù gì gì đấy sao.
Tầm mắt Tô Yên dừng trên người Nam Nhiễm, nhẹ nhàng nói
"Ta phải đi."
Nam Nhiễm phất phất tay.
Tiện đà ngửa đầu
"Đừng quên, cô nợ ta, phải trả lại."
Tô Yên gật gật đầu.
"Ân"
Tô Yên đi đến cửa địa lao.
Tiểu Hồng liền bổ nhào vào trong lòng nàng.
Nó đến nhìn rất nhiều lần rồi.
Cũng đưa cho nữ nhân kia rất rất nhiều đồ ăn ngon.
Nữ nhân kia đều không cho phép nó đi vào tìm Yên Yên.
Còn mỗi lần đều lừa nó, nói sẽ cho Yên Yên ăn.
Hừ.
Tô Cổ mở miệng
" Chị đã khôi phục?"
Tô Yên còn chưa nói chuyện.
Nam Nhiễm phía sau cong môi xua xua tay
" Chính xác mà nói, rút ra thần hồn, ngực còn ăn một đao, có thể còn sống đến giờ đã coi là không tồi."
Mới một ngàn năm mà thôi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Thế mà đã dám kéo cái thân tàn này đi tìm nam nhân kia.
Nam Nhiễm nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy không thể tưởng