Edit: Tinh Niệm
Đối với hạ nhân tới hầu hạ mà nói, giáo chủ không hề hành hạ người hầu đến chết, điều này phi thường đáng giá cao hứng.
Chính là khổ Phượng Tiên Tôn, ngày ngày đều bị giáo chủ áp bức, kia trong cung điện, hàng đêm sanh tiêu, ngẫu nhiên ban ngày ban mặt còn sẽ bị giáo chủ ấn ở trên giường.
Một đám người hầu cảm thán.
Phượng Tiên Tôn vì nghĩa quên thân, vì cứu người trong thiên hạ, lấy thân nuôi ma.
Tinh thần không biết sợ như vậy, quả nhiên không hổ là Phượng Tiên Tôn!!
Thời gian trôi thật nhanh.
Cho đến một năm sau.
Một ngày nào đó, Tô Yên ở đình hóng gió ăn trái cây.
Phượng Dụ trở về cung điện một chuyến.
Lúc ấy, vốn dĩ hết thảy như thường ngày.
Chỉ là sau đó, Tô Yên cảm thấy ngực tê rần.
Tiếp đến là kịch liệt đau đớn.
Nàng thân hình quơ quơ, sắc mặt trắng bệch ngã xuống dưới.
Lúc Phượng Dụ cầm mâm trái cây đã rửa sạch đi đến đình hóng gió, liền nhìn thấy Tô Yên sắc mặt trắng bệch dọa người, thân hình lắc lắc, thật giống như giây tiếp theo sẽ ngã xuống.
Phượng Dụ trong lòng lộp bộp một tiếng.
Ném trong tay mâm đựng trái cây, chạy qua chỗ Tô Yên.
Chỉ thấy Tô Yên nghiêng sang bên cạnh.
Giây tiếp theo, đã ngã ở trong lòng Phượng Dụ.
Nàng thậm chí có thể nghe rõ rành mạch, thanh âm Phượng Dụ sợ hãi run rẩy gọi nàng.
Nàng chớp chớp mắt, thần sắc đã không còn thanh tỉnh.
Tay chậm rãi dừng ở trên tay Phượng Dụ.
Sau đó đau nhức truyền đến.
Nhắm mắt lại, hoàn toàn không có hô hấp.
Chờ đến khi Tô Yên lại lần nữa có ý thức, phát hiện chính mình phiêu phù ở giữa không trung.
Ở trong một cái hầm băng.
Cúi đầu nhìn thấy Phượng Dụ một thân bạch y, trong lòng ngực ôm một nữ tử áo đỏ, lẩm bẩm tự nói như là si ngốc.
Nữ tử áo đỏ sắc mặt tái nhợt, thân thể không hề có khí sắc rõ ràng chính là đã chết.
Bất quá Phượng Dụ cũng không quan tâm, lẩm bẩm trong chốc lát, sau đó liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi nữ tử.
Một chút một chút, như là ôm một khối tuyệt thế trân bảo, muốn liều mạng ôm nàng, lại sợ nàng hỏng mất.
Tô Yên nhìn, nàng duỗi tay, muốn chạm
vào hắn.
Tay lại trực tiếp xuyên qua người Phượng Dụ, mà Phượng Dụ, tựa hồ cũng không nhìn thấy nàng.
Nàng ra tiếng
"Tiểu Hoa, giải thích một chút đi."
Sau đó liền nghe thanh âm Tiểu Hoa
"Ký chủ...., Tiểu Hoa cũng là vừa rồi mới biết, kia, nhân vật của ngài ở trong truyện, vai ác kia chính là ở thời điểm này chết đi, nên chị.....cũng chết mất."
"Ta hiện tại là linh hồn sao?"
"Ách ··· xem như vậy"
"Ta vì sao còn có ý thức?"
Như những lần trước, nàng sau khi chết, nên đi đến vị diện tiếp theo mà.
Tiểu Hoa do dự ra tiếng
"Ký chủ, chị còn nhớ rõ nguyện vọng của nam chủ Phượng Dụ không? Hắn hy vọng chị vẫn luôn ở bên người hắn, mãi cho đến chết a."
Tô Yên
"..... ý của em là nói, ta sẽ vẫn luôn như vậy đến khi hắn chết?"
"đúng vậy, ký chủ."
"Trong bao lâu?"
"Ưm... trong truyện ghi rằng, nam chủ Phượng Dụ cuối cùng thành tiên, bất tử bất diệt."
Tô Yên
"........"
Tiểu Hoa lại nói tiếp
"Nhưng mà, nam chủ đã nhập ma, hắn không có khả năng lại tu tiên. Cho nên dựa theo đạo lý, hẳn là hắn chết ở ngày hắn thành tiên kia."
"Hắn khi nào thành tiên?"
"Một trăm năm sau."
Tô Yên lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Nàng tuy rằng cùng Tiểu Hoa nói chuyện, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn Phượng Dụ.
Nàng có thể rõ ràng nghe được lời Phượng Dụ nói.
Hắn mỗi một câu một câu kể ra hắn đối với chính mình có bao nhiêu yêu thích.
Lúc trước hắn chưa hề nói qua.
Ngày thường, Phượng Dụ luôn thích hỏi Tô Yên có bao nhiêu thích hắn.
Sau đó biến đổi biện pháp chiếm tiện nghi của nàng.
Hiện giờ, nghe hắn nói thành kính như vậy, tuyệt vọng như vậy.