Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Thiếu niên kiệt ngạo (37)


trước sau

Đột nhiên một nữ hài đẩy cửa đi vào, làm mọi người đều hơi sửng sốt.

Tô Yên chớp chớp mắt, đứng ở cửa, tầm mắt chậm rãi đảo qua những người bên trong.

Khi mọi người còn đang nghi ngờ, Khương Nhiên đột nhiên đứng dậy, sải bước đi tới trước mặt Tô Yên, kéo tay cô đi vào bên trong.

Tiếp đó hỏi: “Sao lại chậm như vậy?” Vừa nói, vừa đi đến bên cạnh sô pha.

Đại khái là vì không mặc đồng phục với cả ánh đèn trong KTV có chút tối, cho nên lúc đầu đám người Trình Tinh Dương không nhận ra người này là Tô Yên.

Chờ đến khi Khương Nhiên dẫn người tới gần, lập tức động tác nhất trí ánh mắt đều đặt trên người Tô Yên.

Tô Yên khẽ liếm khóe môi, có hơi mới mẻ và tò mò đánh giá xung quanh.

Tiểu Hoa ở trong khuyên tai lên tiếng hỏi: “Ký chủ, ngài chưa tới đây bao giờ sao?”

“Chưa.”

“Căn cứ theo tư liệu, KTV là nơi được thanh thiếu niên yêu thích để tụ tập nhất. Vì sao ngài chưa từng tới đây?”

Tô Yên nhẹ nhàng trả lời, “Ta không có bạn bè, cũng sẽ không tham gia tụ hội.”

Tiểu Hoa nghe, thành thành thật thật ngậm miệng lại.

Sau đó, hộp quà Tô Yên ôm trong tay không còn, trong tay đổi thành một ly nước chanh.

Ngẩng đầu, Khương Nhiên ngồi ở bên cạnh cô, thưởng thức cái hộp quà cô mang tới.

Con ngươi đen nhánh nhìn cô, khẩu khí lười nhác nghiền ngẫm,

“Đây là cái gì?”

Tô Yên thành thành thật thật trả lời, “Quà.”

“Cho ai?”

“...Người sinh nhật hôm nay.”

“Vừa nãy cậu nói lát nữa tiến vào, chính là vì đi mua cái này?”

“Đúng vậy.” Cô gật đầu.

Đây vẫn là Tiểu Hoa nói cho cô biết, nói đi ăn sinh nhật của người khác, cần tặng quà tỏ vẻ chúc mừng.

Khương Nhiên nhéo nhéo hộp quà kia hồi lâu, thình lình liếc Mập Mạp ngồi bên cạnh.

Tô Yên muốn duỗi tay lấy lại hội quà mình chọn lựa đã lâu. Kết quả bị Khương Nhiên thuận tay đặt sau lưng hắn, chắn kín không kẽ hở, “Tôi sẽ chuyển lại cho cậu ta.”

Nói, nâng nước chanh trong tay Tô Yên lên, đưa đến bên miệng cô, “Uống nước trái cây.”

Một loạt động tác,
tự nhiên không làm ra vẻ.

Thành công chặn lại lời Tô Yên muốn nói.

Bên trái Khương Nhiên, Diêu Vũ Phỉ một mình ngồi ở chỗ đó, sắc mặt khó coi gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.

Tức chỉ có thể dậm chân.

Đám hồ bằng cẩu hữu và Trình Tinh Dương cũng kinh ngạc đến ngây người.

Khương Nhiên... còn có thể có bộ dáng này sao??

Từ sau khi Tô Yên xuất hiện, đôi mắt kia chưa từng rời khỏi cô.

Vừa rồi còn một bộ chán đến chết, lười phản ứng.

Đảo mắt đã trở nên không giống như vừa nãy, ai cũng có thể nhìn ra đáy mắt hắn nóng rực và mờ ám.

Hai người bọn họ không coi ai ra gì.

Cái này chỉ khổ những người khác.

Người sáng suốt đều biết, Diêu Vũ Phỉ sở dĩ tới chính là hướng về phía Khương Nhiên.

Hiện tại bị vắng vẻ ở một bên, cô ta tức giận bùm một tiếng đặt ly rượu nhẹ trong tay xuống bàn.

Trình Tinh Dương cười đứng lên, làm sinh động bầu không khí, “Mọi người cũng đã đến đủ, hát hò ở chỗ này không có ý tứ, không bằng chơi trò nói thật hay mạo hiểm.”

Cậu lên tiếng, tất cả mọi người gật đầu nóng lòng muốn thử tham dự.

Trình Tinh Dương tươi cười, thành công chen vào giữa Khương Nhiên và Tô Yên đang không coi ai ra gì nói chuyện.

Trình Tinh Dương không dám nhìn Khương Nhiên, quay đầu trực tiếp nhìn qua Tô Yên dễ nói chuyện, “Bạn học Tô Yên, tớ là Trình Tinh Dương.”

“Chào cậu.” Tô Yên ngoan ngoãn nói.

Trình Tinh Dương hơi thả lỏng, “Nói thật hay mạo hiểm, bạn học Tô Yên muốn chơi hay không?”

Ư Ư: Chương sau Khương Nhiên bị hỏi câu gì và câu trả lời chính xác????

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện