Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tô tiểu gia là nữ sinh 49


trước sau

Edit: Tinh Niệm

Chỉ là hiện tại, cái ý tưởng này. Bị một màn cực kỳ triền miên như vậy đánh vỡ.

Hóa ra, thiếu gia lại thích nam nhân sao?

Nhưng vì cái gì, một hai phải là Túc Cửu Từ?

Thân thể giằng co, phiếm cảm lạnh ý. Cô cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, yên lặng rời đi.

Mà trận hôn môi này, vốn là Tô Yên chủ động.

Kết quả chờ đến lúc kết thúc, người mệt vẫn là cô.

Quân Vực cũng không còn có bộ dáng vừa rồi, ngược lại hai mắt nóng rực gắt gao nhìn chằm chằm môi Tô Yên.

Thật giống như hận không thể ăn một ngụm vậy.

Tô Yên đứng dậy.

Cô nhìn hắn, thực nghiêm túc

"Anh không cần vô cớ gây rối."

Chính là nói bộ dáng hắn vừa mới làm khó dễ.

Quân Vực lúc này một bộ tâm tư tất cả đều ở trên môi phấn nộn kia.

Tô Yên nói cái gì, chính là cái đó.

Hắn ra tiếng đáp ứng.

"Được"

Tô Yên thấy hắn dễ nói chuyện như vậy, gật gật đầu.

Không quản hắn nữa, ngồi ở bên cạnh, cầm lấy chiếc đũa muốn tiếp tục ăn.

Quân Vực nhìn cô, một phen suy nghĩ rơi vào khoảng không.

Tô Yên chỉ qua một mâm bạo xào gà đinh kia, ý bảo hắn ăn cơm.

Quân Vực nhìn bạo xào gà đinh, lại nhớ đến sắc mặt hạ nhân vừa rồi.

Không có động.

Trong chốc lát, mày Tô Yên hoàn toàn nhíu chặt.

Sao nói như thế nào cũng không ăn?

Trên đời này còn có người nào thích bắt bẻ hơn hắn không?

Tần Tình Nguyệt không ở chỗ này còn gì?

Như thế nào vẫn không ăn??

Cô rũ mắt, uống một ngụm canh miến xương vịt.

"Tô gia trong nhà cũng chỉ có mấy thứ này, không ăn, cũng không có món khác. Hoặc là bụng đói, hoặc là về nhà ăn."

Thanh âm cô nhợt nhạt, không có gì phập phồng.

Quân Vực thân thể cứng đờ.

Cặp mắt nóng rực cũng chậm rãi phai nhạt.

Hắn vẫn không nhúc nhích.

Không nói ăn, cũng không nói không ăn.

Vừa mới nãy không khí còn triền miên ái muội, ngay lập tức liền lạnh xuống.

Cô cúi đầu không nói lời nào, một muỗng một muỗng uống canh miến.

Lúc này Hồng Đậu đi đến, còn bưng thức ăn.

"Thiếu gia, ngài...."

Lời nói còn chưa dứt.

Tô Yên giơ tay ầm một tiếng, chén đựng đầy canh miến xương vịt trong tay
bị quăng ngã xuống đất.

Hồng Đậu lần đầu tiên thấy chủ tử mình tức giận lớn như vậy.

Sau đó, liền nghe thanh âm Tô Yên nhạt nhẽo nói

"Mang lên cũng lãng phí, không dùng tới."

Tay Quân Vực chợt nắm chặt.

Hắn nhìn Tô Yên.

Duỗi tay muốn kéo cô.

Kết quả, Tô Yên đã đứng lên, ghế dựa phía sau đảo đi, ngã trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.

Cô không hề nhìn Quân Vực, đi ra bên ngoài.

Vừa đi, một bên lột một viên kẹo sữa ăn vào trong miệng.

Nhắm mắt lại, xoa ấn đường.

Quân Vực tay đang nâng lên cứng đờ.

Cả nửa ngày, mới chậm rãi rơi xuống, lại lần nữa đặt ở trên đùi.

Hắn cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.

Chỉ ngồi ở đằng kia.

Hồng Đậu, bưng thức ăn thả xuống cũng không xong không bỏ cũng không phải.

Này...., cô yên lặng nhìn nhìn Túc Cửu Từ.

Thiếu gia cùng cô gia tương lai cãi nhau???

Nhưng mà, việc của thiếu gia, cũng không phải cô có thể nhúng tay.

Vẫn nên thành thành thật thật nghe thiếu gia nói là được.

Kết quả, Hồng Đậu chậm rãi hành lễ. Bưng khay đi ra ngoài.

Tô Yên tìm chỗ an tĩnh ngồi xuống.

Nhắm mắt lại, mày càng nhíu chặt.

Trên thế giới này, như thế nào sẽ có người vô cớ gây rối như vậy?

Nhìn liền khiến cô tức giận.

Hồng Đậu đem đồ ăn quay trở lại phòng bếp.

Tần Tình Nguyệt vừa vặn nhìn thấy.

Nghi hoặc

"Hồng Đậu, sao lại đem đồ ăn quay trở lại?"

Hồng Đậu lắc đầu,

"Cô cũng đừng đi, thiếu gia cùng Túc Cửu Từ tiên sinh cãi nhau."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện