Edit: Tinh Niệm
Vũ Văn Húc ánh mắt trầm tĩnh, cuối cùng ra tiếng
"Tô Yên?"
Giống như là đang xác nhận cái gì.
Chỉ thấy cô nương trước mặt, thực nghiêm túc gật đầu
"Là ta"
Bỗng nhiên, trong mắt Vũ Văn Húc sắc bén cùng mũi nhọn dần dần lui đi.
Nhắm mắt, càng dùng sức lôi kéo tay nàng.
Lại ho khan vài tiếng, nhìn qua càng thêm hư nhược.
Tô Yên thấy hắn không muốn buông ra.
Ý bảo người bên cạnh
"Ngươi tới đẩy hắn về Vương phủ."
"Vâng, cô nương."
Đoàn người khí thế hung mãnh mà tới, lại mênh mông cuồn cuộn rời đi.
Trong vương phủ.
Phòng ngủ.
Ngự y cúi đầu nơm nớp lo sợ băng bó vết thương.
Trong phòng không khí có vẻ nặng nề yên tĩnh.
Tô Yên ngồi ở trên chiếc ghế hoa lê bên cạnh.
Nhìn động tác ngự y.
Vũ Văn Húc dựa vào trên đầu giường, sắc mặt tái nhợt, buông xuống con ngươi, không biết suy nghĩ cái gì.
Trong phòng tràn ngập hương vị dược liệu.
Tô Yên ngồi ở vị trí cách mép giường khá xa.
Trên tay tất cả đều là máu, trên cổ trắng nõn, bị băng gạc bao lấy.
Duỗi tay chạm vào một chút.
Nàng có thể cảm giác được vị trí miệng vết thương kia, đã sắp khép lại, khỏi hẳn.
Không có gì đáng ngại.
Kỳ thật kim sang dược cùng băng gạc này, đối với nàng mà nói, không có tác dụng gì.
Nhưng là sau khi trở lại phủ, hắn vẫn bướng bỉnh cường ngạnh muốn ngự y trước tiên băng bó cho nàng.
Không biết vì sao, sau khi bôi dược, hai người đều an tĩnh.
Vũ Văn Húc không hề liếc nhìn nàng một cái.
Cho đến khi ngự băng bó xong cho hắn.
Viết xuống một phương thuốc, nhìn lướt qua tình hình trong phòng.
Ngự y đầu tiên là cẩn thận nói với Vũ Văn Húc một lần
"Vương gia, miệng vết thương của ngài tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà cũng phải điều dưỡng thật tốt để tránh lưu lại bệnh căn. Đây là phương thuốc bổ khí điều dưỡng thân thể."
Nói xong, liền cung kính đưa đến, muốn Vũ Văn Húc xem qua.
Vũ Văn Húc đôi mắt buông xuống, không nói một lời.
Bên cạnh tiểu thái giám vội vàng duỗi tay tiếp nhận phương thuốc, sau đó bước bước chân đi tới trước mặt Tô Yên
"Tô Yên cô nương, Vương gia thân thể hư nhược, sợ là không có tinh lực đi chú ý việc này. Còn phải... làm phiền ngài nhiều hơn."
Tiểu thái giám giọng nói cung
kính khiêm tốn.
Tô Yên nhìn thoáng qua người trên giường.
Duỗi tay, nhận lấy phương thuốc kia.
Đồng ý
"Được"
Ngự y nhìn Tô Yên, vừa mới thoáng qua chỉ là cảm thấy có chút quen mắt.
Hiện giờ nhìn lại, vị này, còn không phải là vị cô nương Vương gia kim ốc tàng kiều sao?
Tức khắc, ngự y đang nơm nớp lo sợ như là tìm được người tâm phúc.
Đi đến trước mặt Tô Yên bắt đầu giảng giải
"Cô nương, Vương gia còn có một ít kiêng kị, xin ngài nhớ một chút."
Tô Yên gật đầu, nghiêm túc nghe.
Ngự y kia liền bắt đầu dong dài
"Chỗ miệng vết thương không thể chạm vào nước, một ngày đổi dược một lần."
"Được"
"Dựa theo phương thuốc, mỗi ngày phải uống ba lần. Sau đó, có thể một ngày uống một lần, trước khi miệng vết thương khỏi hẳn, đều phải uống."
Tô Yên gật đầu
"Ân"
"Còn có kiêng tanh, kiêng cay, phương diện tình sự... cũng cần phải giảm bớt."
Nói xong một câu cuối cùng, thanh âm ngự y đè thấp chút.
Đại khái một tên nam tử như hắn cùng một tiểu cô nương nói cái này, cảm thấy có chút xấu hổ.
Trái lại Tô Yên, trên mặt không có gì biến hóa.
Nghiêm túc ghi nhớ lời ngự y nói.
Sau đó, tiểu thái giám tiễn ngự y đi.
Tỳ nữ hầu hạ trong phòng cũng đều lui xuống.
Tức khắc, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Không khí yên tĩnh như là muốn đọng lại.
Tô Yên trong tay nắm phương thuốc, nhìn kỹ một lần.
Lại ngẩng đầu đi nhìn Vũ Văn Húc.
Cả nửa ngày sau, nói ra một câu
"Muốn nghỉ ngơi sao?"
Nói xong, nàng đi qua, muốn đỡ hắn nằm xuống.