Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tiểu Hoa ra sức gật đầu
"Tất nhiên rồi, cô ta đến đây trước 6 năm, lại là em gái nuối của nam chủ đại nhân, hừ, em gái nuôi, vừa nghe đã thấy không phải thứ gì tốt đẹp. ""
Có câu nói rằng, Y bất như tân, nhân bất như cố.*
* áo không gì bằng áo mới, người không gì bằng bạn cũ. Bởi vì cô ta đến trước 6 năm, ở trong lòng nam chủ hẳn là cũng có một ít trọng lượng đi??
Đi ra khỏi trường, cô kêu một chiếc taxi, ngồi trên đó, cũng không đi về nhà.
Mà là trực tiếp đến bệnh viện trung tâm.
Trong xe taxi, Tô Yên dựa vào cửa số sắc mặt bình đạm.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ không lo lắng? "
"Không lo lắng. "
"Tại sao? "
Tiểu Hoa vẫn luôn cho rằng ký chủ rất quan tâm đến Bạc Vũ đó.
Nhưng bây giờ, có vẻ như ký chủ không còn đem kẻ khiêu chiến kia vào trong mắt.
Tô Yên nhìn khung cảnh chuyển động nhanh bên ngoài, hơn nửa ngày sau, mới nói
"6 năm trước, Bạc Vũ bởi vì cứu Bạc Phong nên giá trị hảo cảm trực tiếp tăng lên 50. Sau đó, lại giảm xuống số âm trong vòng một tuần. Tại sao? "
"Ách...chị cảm thấy thế nào? "
Thật ra, Tiểu Hoa cũng không biết tại sao.
"Loại tình huống nào sẽ khiến một người ghê tởm ân nhân của mình trong một thời gian ngắn? Trừ khi người đó lừa dối hắn, đó không phải là ơn cứu mạng, hơn nữa còn bị hắn phát hiện. "
Tiểu Hoa
"!!!!"
Đây, đây là loại bước ngoặt gì??
Nhưng, nghe những lời ký chủ nói, rất có đạo lý.
Sau đó Tô Yên lại nói
"Số âm được duy trì trong một thời gian dài, cho đến khi tăng lên tới 20. Điều đó có nghĩa là Bạc Vũ đã làm điều gì đó khiến Bạc Phong cảm thấy rất quan trọng. Cho nên hắn đã tha thứ cho việc Bạc Vũ lừa gạt hắn, xóa bỏ toàn bộ. "
Tô Yên nói không nhanh không chậm, Tiểu Hoa nghe được nội tâm chấn động.
Câu chuyện chưa kết thúc ở đây
"Nhưng không có biến đổi gì trong 6 năm này, bởi vì đối với Bạc Phong, Bạc Vũ cũng chỉ là một người xa lạ, không gì hơn."
Bởi vì đối với Bạc Phong, Bạc Vũ
chẳng là gì cả.
Mà điểm này, ngay cả người khiêu chiến Bạc Vũ cũng không phát hiện ra.
Có lẽ quá tự tin vào bản thân mình, vẫn luôn cho rằng Bạc Phong từ trước đến nay luôn lạnh lùng, khác biệt với những người khác.
Cho nên ngay từ đầu, Tô Yên cũng không quá để ý đến kẻ khiêu chiến Bạc Vũ kia.
Bạc Vũ thua đã là kết cục định sẵn, chỉ là nhanh một chút hay chậm một chút mà thôi.
Nếu không phải là do tai nạn xe lần này của Bạc Phong, Tô Yên cũng không muốn suy xét đối phó với Bạc Vũ.
Tiểu Hoa nhớ lại đêm qua, ký chủ nhà mình bộ dáng phát ngốc ngồi trên sô pha.
Nó thậm chí còn nghĩ rằng ký chủ đang rất khổ sở.
Nơi nào biết, nơi nào biết!
Ký chủ thế nhưng không đem kẻ địch để vào trong mắt.
Chà, quả nhiên, sau khi dung lượng não của ký chủ tăng lên, sức chiến đấu đã tăng gấp đôi.
Chẳng mấy chốc, xe taxi đã lái đến cửa bệnh viện trung tâm.
Tô Yên dừng lại một lúc trước cửa hàng cạnh bệnh viện Trung ương.
Nên...mua chút đồ mang vào hay không.
Năm phút sau, đồng chí Tô Yên xuất hiện với một giỏ trái cây ở cửa phòng bệnh của chồng mình.
Ân, tặng cho chồng mình một giỏ trái cây.
Đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
Hôm nay, khác với ngày hôm qua, hai vệ sĩ đứng ở cửa đã được sơ tán.
Tô Yên gõ cửa
"Là em, Tô Yên. "
Người bên trong không nói gì, cũng không có động tĩnh.
Cô đẩy cửa bước vào.
Bạc Phong mặc bệnh phục xanh trắng dựa vào ở trước giường bệnh.
Sắc mặt suy yếu như cũ.
Nhưng tính tình có vẻ tốt hơn so với ngày hôm qua.
Bạc Phong mặt không biểu tình nhìn Tô Yên vài lần.
Rồi dời tầm mắt đi chỗ khác.
_______
Ui cái vị diện này nó dài dã man con ngan các nàng ạ!!