Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Lúc trước, tại sao anh lại nghĩ Tô Yên giống với Bạc Vũ?
Rõ ràng, đây là hai người hoàn toàn khác nhau.
So với sự lạnh lùng của Tô Yên, dường như sự dịu dàng tinh tế của Bạc Vũ sẽ càng hấp dẫn hơn.
Nhưng hắn không biết tại sao mình lại vô tình yêu người phụ nữ lãnh đạm này.
Vẻ mặt bình thản cầm roi mây, vẻ mặt nghiêm túc khi nói chuyện.
Ngay cả bây giờ, bộ dáng bạc tình tàn nhẫn không cho phép hắn đến gần.
Hắn đều thích.
Lần đầu tiên thích một cô gái đến như vậy.
Ban đầu, còn muốn nỗ lực một chút.
Ôm một tia ảo tưởng, có lẽ cuộc hôn nhân giữa họ không hạnh phúc?
Nhưng bây giờ.
Hắn biết rằng mình không có cơ hội.
Hoàn toàn hết hy vọng.
Cho nên cuối cùng, chỉ có thể chúc phúc cho cô gái hắn yêu.
Mong cô mãi mãi hạnh phúc.
Sau một hồi im lặng.
Vô số cảm xúc lóe lên trong đôi mắt của Trịnh Diệu, cuối cùng tất cả đều trở nên bình tĩnh.
Thở dài một hơi, lộ ra một nụ cười
"Tô Yên, tôi chỉ có thể chúc em hạnh phúc."
Thanh âm không biết vì sao nghẹn ngào một chút.
Tô Yên gật đầu
"Cảm ơn, tôi cũng chúc anh hạnh phúc."
Mặt trời lúc chạng vạng vẫn rất chói chang, những ngày hạnh phúc còn ở phía sau.
Hãy dành thời gian cho bản thân.
Vào buổi chiều hoàng hôn này, Bạc Phong đến nhà cũ.
Trong phòng khách, lão thái thái nghiêm túc ngồi trên ghế gỗ hoa lê.
Vừa đi vào, lão thái thái dẫn đầu lên tiếng
"Đến đây, ngồi xuống."
Bà ra hiệu hắn ngồi ở ghế đối diện.
Người hầu bưng lên một tách trà, đặt ở trước mặt Bạc Phong.
Hai người đều không nói chuyện.
Tựa hồ đều đang đợi, đợi người kia mở miệng.
Thời gian trôi qua lặng lẽ.
Đại khái, lão thái thái đang nóng vội.
Không thể chờ đợi nhiều như vậy, vì vậy lên tiếng nói trước.
"Con cũng đã thấy những gì đã xảy ra đêm qua, tiểu Vũ đã vô cùng sợ hãi. Vấn đề này không thể để yên."
Bạc Phong ngước mắt lên,
"Bà dự định làm gì?"
Lão thái thái nhìn cháu trai mình
"Ta muốn hỏi con một chút, Tôn Lập Thiên là em trai của Tô Yên, em trai của cô ta đều là dạng người như vậy. Cô ta vẫn còn đáng tin sao?"
"Bà muốn con ly hôn với cô ấy?"
Lão thái thái dừng lại một lúc rồi lên tiếng.
"Đến lúc đó, chúng
ta sẽ cho cô ta một khoản tiền, cũng coi như không trì hoãn thanh xuân của cô ta."
Vì công việc của Tôn Lập Thiên, hình ảnh của Tô Yên trong tâm trí của lão thái thái cũng bị giảm đi rất nhiều.
Điều quan trọng nhất là tin tức bà nhận được vào sáng nay.
Cha mẹ của Tô Yên đã bị bắt, nghe nói họ buôn bán mại dâm.
Một gia đình bốn người, đã có ba người không phải thứ gì tốt, vậy người còn lại thì sao?
Hình tượng của Tô Yên trong mắt lão thái thái tuột dốc không phanh.
Thậm chí bà còn cảm thấy rằng, sở dĩ cháu của mình cưới cô ta nhanh như vậy là vì bị cô ta mê hoặc.
Bạc Phong nghe vậy, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Đôi mắt hắn đen nhánh, cởi một nút cổ áo, có chút lười biếng.
"Bà nội, cô ấy là cháu dùng hết biện pháp cưới về.
Thật vất vả mới có được cô ấy. Bà bảo cháu ly hôn, có phải rất tàn nhẫn hay không? "
Bạc lão thái vừa nghe, biết Bạc Phong không đồng ý ly hôn với Tô Yên, thậm chí những chuyện xảy ra đêm qua cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Bà có chút giận dữ, khuôn mặt nhìn qua càng uy nghiêm.
"Ngày hôm qua Bạc Vũ phải chịu ủy khuất như thế, cứ vậy liền bỏ qua?"
"Uỷ khuất? Có lẽ là tự nguyện thì đúng hơn."
Hắn lười biếng nói một câu, Bạc lão thái thái càng tức giận
"Cháu nói bậy gì đó? Cháu sao có thể bôi nhọ em gái cháu hả?
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Đôi lời tâm sự của Uyển:
Chương này tự dưng mình thương Trịnh Diệu lắm, chúc phúc người mình yêu là một việc rất đau đớn. Mình đã trải qua một lần rồi, thấy crush của mình xoa mặt cô gái ấy, mình nhận ra rằng " sự dịu dàng ấy sẽ mãi không dành cho mình ".