Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi 36


trước sau

Edit: Tinh Niệm

Kỳ thật, trước kia, Tôn Hi vẫn cho Tôn Vô Thịnh mặt mũi.

Nhưng mà bởi vì chuyện video kia làm hắn ta mất hết thể diện ở quân khu.

Ánh mắt những binh lính đó nhìn hắn đều trở nên dị thường.

Hơn nữa còn bị cha răn dạy, mấy ngày nay trong lòng Tôn Hi vẫn luôn nghẹn một cỗ khí.

Hiện giờ, đúng là muốn tại chỗ bác cả hắn, xả hết buồn bực ra ngoài.

Bên Tôn Vô Thịnh cũng đang đau đầu.

Video kia phát ra từ máy tính của hắn, bị em trai mình là Tôn Minh thượng tướng răn dạy một trận.

Trong chốc lát lại bị đứa cháu trai này đến châm chọc mỉa mai, còn muốn hắn xin lỗi?!

Tôn Vô Thịnh sắc mặt cực xấu.

Từ trước đến nay ông ta đều là ăn mặc chỉnh tề, nay đã nhiều ngày ngủ không yên, có thể rõ ràng nhìn ra suy sút.

Thậm chí tóc cũng đã bạc hết rất nhiều.

Tôn Vô Thịnh một khuôn mặt lạnh băng

"Tiểu Hi, dù như thế nào, tôi cũng là bác của cậu, còn nữa, cậu hiện tại chỉ là trung úy, ở trong quân đội, cậu còn không có tư cách tới chỉ trích thượng cấp của mình đâu."

Tôn Hi sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Đại khái là không nghĩ tới Tôn Vô Thịnh chẳng những không xin lỗi, ngược lại còn ở chỗ này dùng quân hàm quở trách hắn.

trên khuôn mặt âm nhu của Tôn Xuất hiện một tia trào phúng.

Thật lâu sau, hắn đứng lên,

"Bác cả, ngài có phải đã quên, làm chủ Tôn thị gia tộc là cha của tôi hay không?

Về sau, Tôn thị gia tộc cũng là của tôi.

Ông có thành tựu như ngày hôm nay, chỉ là bởi vì ông là anh trai của cha tôi, bằng không, ông cho rằng tự mình có thể ngồi trên vị trí này??"

Tôn Vô Thịnh ghét nhất người nào nói như vậy.

Bởi vì ở trong lòng, hắn đương nhiên cảm thấy thành tựu bây giờ của mình, tất cả đều là tự mình nỗ lực đạt được.

Hiện giờ một tên tiểu bối, châm biếm hắn đến không đáng một đồng, làm sao có thể không tức?

Càng quan trọng là, có khi không chỉ một mình Tôn Hi nghĩ như vậy?

Có phải trong mắt em trai hắn, Tôn Minh thượng tướng, cũng cho rằng vị trí hôm nay của hắn là nhờ em trai mới
có được??

Nghĩ như vậy, lòng tự trọng của Tôn Vô Thịnh bị người chọc đến.

Hắn muốn bác bỏ, rồi lại sợ hãi thật sự đắc tội Tôn Hi.

Dù sao, sau lưng Tôn Hi còn có cha hắn.

Cuối cùng, chỉ có thể không nói một lời, thực uất ức nhìn Tôn Hi đắc ý dào dạt rời đi.

Tôn Hi vừa đi, Tôn Vô Thịnh quét tất cả đồ vật trước mắt xuống đất.

Tức đến đấm một quyền ở trên bàn.

······

Triệu Lâm từ bên ngoài đi vào văn phòng Tô Yên, hội báo tình huống

"Thượng tướng, vừa nãy Tôn Hi đi chô Tôn Vô Thịnh, không biết nói gì đó, Tôn Vô Thịnh rất tức giận."

Tô Yên gật đầu,

"Đi, đi xem."

Cô buông bút trong tay xuống, cầm áo khoác quân phục đi ra ngoài.

Đi đến cửa văn phòng Tôn Vô Thịnh, bước chân cô dừng lại.

Nhìn vào bên trong

"Tôn thiếu tướng, có muốn hỗ trợ?"

Tôn Vô Thịnh không nghĩ tới lúc này bị Tô Yên gặp được.

Hắn thực mau sửa sang lại cảm xúc, lộ ra tươi cười hòa ái.

"Không có việc gì, không có việc gì, vừa mới quá kích động."

Nói xong, liền cong lưng đi nhặt đồ vật.

Tô Yên ý bảo Triệu Lâm bên cạnh một chút.

Triệu Lâm tiến lên,

"Tôn thiếu tướng, để tôi."

Nói xong, tay chân lanh lẹ nhặt đồ vật trên mặt đất lên.

Tô Yên sắc mặt lãnh đạm, nói

"Tôn thiếu tướng có cái gì luẩn quẩn trong lòng, ngài là lão đại của Tôn gia, lại quyền cao chức trọng, vẫn luôn nỗ lực vì nhân dân làm ra cống hiến, có thể nói là người thắng nhân sinh*."

* chỉ người thành công.

Tôn Vô Thịnh nghe lời nói kia, trong lòng có chút thoải mái.

Lắc đầu

"Nói chi vậy, Tôn thị gia tộc vẫn là phải dựa vào nhị đệ."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện